Ta cũng  ngờ sớm gặp   như .
 
Ban ngày  cung diện thánh,   nghỉ ngơi chờ tới khi trăng tàn.
Đêm  buông xuống phủ  xa hoa.
Dường như nơi lộng lẫy   thu hết ánh sáng của nhân gian, ánh lửa  bao giờ tắt. Còn ngoài , trăm nhà chìm trong bóng tối mịt mùng.
Ta choàng áo, lẻn  ngoài qua cửa ngách.
 
Đến nơi hẹn,  chỉ  chờ một khắc. Một tiếng gõ nhẹ vang lên.
Ta  đúng ám hiệu, bèn  mở cửa.
"Quận chúa," kẻ mới tới quỳ xuống.
Ta  đáp, chỉ  hiệu cho  kiểm tra thứ  mang tới.
Vừa mở hộp , mắt   sáng rỡ.
"Có thứ , việc lớn ắt thành. Ta xin  mặt dân chúng Thạch Thành tạ ơn Quận chúa."
Thạch Thành là nơi nhà họ Hạ đang nắm quyền, bề ngoài đối đầu cùng Tô Diệu.
Hắn dập đầu,  trầm giọng:
"Bên ngoài  mai phục. Quận chúa, xin hãy cẩn thận."
Ta gật đầu,   .
 
Mùi nguy hiểm phả  trong gió. Không kịp thở , đầu óc   xoay chuyển. Kéo lên mũ trùm,  rời khỏi tửu lâu.
Có kẻ bám đuôi.
 
Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía xa,  lặng lẽ lách  một hẻm nhỏ  tăng tốc. Đèn lồng ngoài ngõ đỏ rực, đối lập với những ván gỗ lạnh lẽo xô lệch, đầy mùi ẩm mốc bên trong.
Ta chạy tới đường cùng, thở hổn hển xoay  .
 
Một kẻ chặn đường gằn giọng:
"Mau giao  tín vật!"
Tiến lên một bước nữa thôi...
Ta  đáp , áng chừng Hàn Phong Tiễn  sẵn sàng, bèn lập tức vòng sang một bên, hô lớn: "Bắn!"
Ba mũi tên xoáy rít, găm thẳng ba kẻ tấn công xuống nền đất. Hai kẻ  c.h.ế.t, một kẻ còn thoi thóp.
Tiếng rên  kịp vang lên,   lẹ làng di chuyển, lưỡi d.a.o kề  cổ .
Ta lạnh lùng cúi xuống hỏi, vạt áo rung lên phần phật trong gió xuân:
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
"Là ai sai khiến các ngươi?"
Một bóng đen vụt qua.
Nghiêng  lùi bước,   kịp sửng sốt,  thấy một kẻ giương kiếm hướng về .
Mũi tên bạc  chần chừ, cắm thẳng  tim kẻ nọ. Hắn ngã xuống, c.h.ế.t  nhắm mắt.
Chỉ một khắc phân tâm, tên  thương  c.ắ.n lưỡi tự sát. Ta  nhạt, tưởng như   thể che giấu  phận  ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chinh-ha/chuong-02.html.]
Ta  thoáng thấy bóng một  khác  lan can.
"Có viện binh," Ta tự lẩm nhẩm, vẻ mặt nghiêm  , "Hắc Vụ, xử lý kẻ rình mò phía   rút lui."
 
Một loạt mũi tên mang ấn ký hoa mai xé gió lao , kẻ   còn đang ẩn nấp  hiện , cong  tránh né.
 
"Gượm !" Hắn la lên, nhảy bổ xuống sát kề bên .
Gương mặt  tuấn,  đôi phần hoang dã hiện  trong màn đêm.
Tống Trác c.ắ.n răng nhẫn nhịn, rút mũi tên  cắm sâu  cánh tay trái. Máu b.ắ.n tóe , lấm tấm  y phục màu trắng.
Ta  hiệu cho Hàn Phong Tiễn dừng , bản  dùng d.a.o nhỏ xông lên tấn công. Lưỡi d.a.o hiểm hóc,  bật  tránh né, ánh mắt gắt gao khóa lấy .
Thân thủ  tệ.
Ta nhảy lùi về phía  ba bước, tay giơ lên để Hàn Phong Tiễn khóa chặt mục tiêu, sẵn sàng tấn công nếu   ý đồ khác.
Tống Trác thấy , gấp rút lên tiếng.
"Ta  quan sát kỹ đám  mai phục quanh đây,  thể đưa cô rút lui an ," Hắn nén đau, thở dốc, "Cô là... Quận chúa, đúng chứ?"
Ta  bỏ mạng che mặt, nhưng cũng   vẻ gì ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng  .
"Đám    vây chặt , dù cô  Hàn Phong Tiễn thủ yểm trợ,  chắc  thể rút lui an ."
Ta suy ngẫm một lúc, cất giọng mềm mại hỏi:
"Tại   giúp ?"
"Cô là công thần, mà đám   dùng chiêu thức của Chính Dương." Hắn nghiến răng, "Còn nếu nhất định hỏi vì , thì là...    danh tiếng của Hàn Phong Tiễn,  nếu  giúp cô,  sẽ khó lòng giữ mạng  khỏi đây. Yên tâm, chuyện ở đây hôm nay,  tuyệt  hé răng."
 
Tiếng bước chân  khẽ  vang lên ngoài hẻm,  cho  thời gian suy nghĩ thêm.
Ta gật đầu dứt khoát.
"Vậy đắc tội , Quận chúa," Tống Trác gập  xuống, ôm bổng  lên, khiến  kêu một tiếng hoảng hốt.
Hoa đào xoay vòng  đầu chúng .
 
Hắn phi , nhảy  một sân viện gần đó, m.á.u thấm dọc cánh tay.
 
Ta âm thầm sờ  ống tay áo.
"Quận chúa,"  bật , giọng khàn khàn, "Không cần chĩa ám khí  n.g.ự.c  như thế ."
Ta càng dí sát lưỡi d.a.o mỏng giấu trong tay  kề tim , m.á.u đỏ  ứa .
"Cái...!" Hắn nghiến răng, định bật  một tiếng thô tục, "Ta đang cứu  đấy!"
Tay   siết chặt lấy cổ  như  bóp nát,  càng dí lưỡi d.a.o sâu thêm.
"Đừng  giở trò," Ta thì thầm.
Hắn hít một  nín nhịn, bàn tay nới khỏi cổ , cố gắng thả lỏng mà tiếp tục di chuyển.
Tống Trác khéo léo luồn lách qua những ngõ nhỏ, thoát khỏi đám  vây bắt. Hồi lâu,  đặt   một lối ngách của Vương phủ, nơi khóa chặt nhưng   lính gác.
Ta lùi về  một bước, lưỡi d.a.o thu .
"Ta vẫn còn món nợ với cô," Hắn  gằn, tay ôm lấy vết thương, "  là  công tư phân minh. Ngày khác  sẽ tới đòi."
Nói  lảo đảo rời , trong ánh mắt trầm ngâm dõi theo của .