Chén Ngọc Đựng Hổ Phách
Chương 5
Nhưng tất cả số tiền này cộng lại vẫn không đủ để mua một ngôi nhà ở kinh thành.
Ta đã nhờ bà quản gia mua cho ta rất nhiều giấy mực, bút nghiên. Ta chẳng chải đầu, cũng chẳng rửa mặt, cả ngày cứ mặc một chiếc áo dài rộng thùng thình rồi ngồi vẽ trong vườn.
Các nha hoàn và thị nữ trong phủ đều nói thương cho cô tiểu thư, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, dáng vẻ như tiên nữ nhưng tính tình lại ngốc nghếch, sức khỏe tinh thần cũng không còn tốt nữa.
Ta thì giả vờ không nghe thấy gì, đến giờ ăn thì ăn hết bữa ăn bà bếp mang đến, ăn sạch sẽ không còn vụn.
Đến giờ đi ngủ thì ta cũng chẳng chần chừ gì, vừa lên giường là ngủ ngay.
Dù vậy thì trong một tháng đó, ta vẫn mơ màng sống qua từng ngày.
Ta vẽ xong một bức tranh “Tố Trúc Đồ”, sau đó ta dùng tên giả là Lâm Phong Miên rồi nhờ một tiểu nha hoàn mà ta tin tưởng nhất mang đi bán ở phố đồ cổ.
Bức tranh đó được một danh họa nổi tiếng trong kinh thành nhìn trúng, bán được bảy trăm lượng bạc.
Vào một buổi tối, khi Tể tưởng và Chiêu Hoa Quận chúa có mặt trong phủ thì ta tiến lên thỉnh an và cúi chào.
“Tể tướng, Chiêu Hoa Quận chúa, Thanh Dư có một việc muốn cầu xin.”
Chiêu Hoa Quận chúa cười cười nói:
“Ông xem con gái của Lâm Tố Quân nuôi dạy thật tốt.”
“Trông có vẻ dịu dàng hiền thục nhưng thực chất là một người rất bất khuất, khó mà nắm bắt được.”
“Đã vào phủ hai tháng rồi mà con bé vẫn không chịu gọi một tiếng ‘mẫu thâm’.”