Chén Ngọc Đựng Hổ Phách

Chương 3

Trong vạn thư các vắng lặng không một bóng người, ta nhấm nháp chút rượu quế hoa do chính tay mẹ ta ủ, lắng nghe tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ.  

 

Tay lật từng trang cuốn Tây Sương mới đọc được nửa thì lòng cảm thấy thư thái không gì bằng.  

 

Khi ta bắt đầu ngà ngà say thì chợt thoáng thấy một đôi mắt đen láy xuyên qua từng lớp sách nhìn thẳng về phía ta.  

 

“Ai?”

 

Ta hoảng hốt ném chiếc chén rượu trong tay về phía ánh nhìn đó.  

 

Chén rượu đập thẳng vào trán người kia.  

 

Ta vội vàng bước qua giá sách thì thấy một thư sinh áo trắng đang ngồi dưới đất, tay ôm lấy trán mình.  

 

Ta dè dặt tiến lại gần.  

 

“Công tử, ngài không sao chứ?”

 

Người đó buông tay khỏi trán, ngẩng đầu nhìn ta.  

 

Đó là một thiếu niên khoảng hơn hai mươi, răng trắng như ngọc, môi đỏ tựa son.  

 

Đôi mắt sáng ngời và chân mày thanh thoát, dung mạo như cây ngọc giữa trời.  

 

“Công tử là học trò của Quốc Tử Giám sao?”

 

Thư sinh hơi ngẩn ra rồi sau đó khẽ gật đầu, trên gương mặt thoáng hiện ý cười mơ hồ.  

 

Thấy m.á.u rỉ xuống từ trán hắn, ta liền lấy khăn tay ra giúp hắn cầm máu.  

 

Thư sinh dung mạo như ngọc ấy lại thêm lần sững sờ, ánh mắt vụng về né tránh ta.  

 

“Cô nương, cô đã say đến mức này rồi, cô vẫn nên về nhà mình đi.”

 

Ta khẽ mỉm cười.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận