CHẲNG BIẾT TƯỜNG CUNG Ở NƠI NÀO

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tại ngươi vứt bỏ tỷ ? Tại ngươi để tỷ mồi để đổi lấy mạng ngươi, ngươi là kẻ bạc tình bạc nghĩa tham sống sợ c.h.ế.t như ?”

“A tỷ là duy nhất của , nhưng ngươi hại c.h.ế.t tỷ .”

“Hạ Hoài An, ngươi nợ A tỷ một mạng, ngươi trả !”

“... Được.”

“Ngươi dựa mà c.h.ế.t dễ dàng như , ngươi mang theo hối hận và cảm giác tội , sống khổ sở như .”

“Được.”

...

Sau mới , Tề Vực là Hoàng tử, mẫu phận hèn mọn, hai tỷ từ nhỏ chịu đủ sỉ nhục. Sau khi mẫu qua đời, phi tần hậu cung hắt hủi hai tỷ khỏi cung, đưa đến vùng đồng quê hẻo lánh nghèo nàn .

Thì , thật sự là một công tử quý tộc.

Sau nữa, Thái phó trong cung đến đón Tề Vực trở về. Ta trong cuộc chiến đoạt ngôi , Tề Vực, chỉ coi là một quân cờ tranh quyền, rốt cuộc nếm trải bao nhiêu đắng cay mới lên ngai vàng , cũng đó để nhổ tận gốc thế lực vây cánh trong triều, tay vấy bao nhiêu m.á.u tươi. Ta chỉ , suốt chặng đường , dường như chẳng còn thấy nữa.

8.

Ta đại khái hôn mê lâu, mơ thấy nhiều chuyện xưa. Lúc tỉnh dậy, liền Nam An Quận chúa mà Bệ hạ tìm kiếm nhiều năm, trở về mấy hôm .

Tìm kiếm nhiều năm? Nam An Quận chúa?

... Chiêu Chiêu A tỷ!!

Ta bước xuống giường, bước chân vẫn còn chênh vênh, cả vững, nhưng vẫn vấp té mà chạy ngoài. Đoạn đường từ giường đến cửa, suýt ngã mấy , may mắn cuối cùng Trường Oanh đẩy cửa bước , đỡ dậy, “Hoài An, nàng cuối cùng cũng tỉnh , cảm thấy thế nào?”

“Ta Trường Oanh, Nam An Quận chúa ? Mau dẫn gặp…”

“Hoài An!”

Ta còn kịp hết lời, thấy gọi tên ngoài cửa. Ta ngẩng đầu lên, qua vai Trường Oanh, khi thấy đến là ai, cả sững tại chỗ.

“A tỷ?” Một giọt lệ tự chủ chảy dài má, hai giọt, ba giọt… Ta run rẩy vai, ôm chặt lấy mặt.

“Đừng nữa Hoài An, vẫn còn đang bệnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-biet-tuong-cung-o-noi-nao/chuong-5.html.]

Ta đưa tay lau mặt: “Ta , chỉ là phong hàn thôi, A tỷ đừng lo.”

trở về những ngày đến thăm hai , đều hôn mê, bệnh nặng đến chứ?”

Tề Chiêu Chiêu đầu về phía Tề Vực đang phía : “A Vực, Thái y thế nào?”

Lúc mới chú ý, hóa Tề Vực cũng mặt.

“Thái y… cũng chỉ là phong hàn. A tỷ, ngoài cửa lạnh, chúng trong .”

“Vậy dặn dò Thái y, để họ chăm sóc cẩn thận một chút, tuy chỉ là phong hàn, nhưng nếu để bệnh căn cũng khó mà tiêu trừ.” Chiêu Chiêu A tỷ , cởi chiếc áo choàng dày dặn vai choàng lên .

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Tề Vực chỉ vài tiếng, thêm gì nhiều.

Chúng trò chuyện lâu, mới Chiêu Chiêu A tỷ những năm nếm trải bao khổ cực.

Năm xưa tỷ bọn cướp bắt , bịt mắt hành tẩu gần nửa tháng trời. Tuy may mắn trốn thoát , nhưng thương tích nặng, bịt mắt suốt chặng đường, phân biệt phương hướng. Ngôi làng hẻo lánh ai , A tỷ hỏi thăm , chỉ thể ăn xin dọc đường dựa ký ức mà , nào ngờ càng càng xa.

Sau đó giữa đường sẩy chân rớt xuống vách núi, lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một thư sinh qua cứu mạng. mà đầu va chạm, mất một phần ký ức. Bấy nhiêu năm qua, tỷ vẫn sống chung với thư sinh đó.

Thư sinh đó đối với Chiêu Chiêu A tỷ , hai kết phu thê. Chiêu Chiêu A tỷ cũng dần hồi phục ký ức sự chăm sóc tận tình của . lúc Tề Vực là Hoàng đế, tường cung canh gác nghiêm ngặt, tin tức của Chiêu Chiêu A tỷ thể truyền . Lại đúng lúc thư sinh đó sắp tham dự kỳ thi mùa Xuân năm , hai bèn bàn bạc cùng lên đường, mới đến kinh thành mấy hôm .

Ta bên mà ngẩn ngơ, A tỷ chịu nhiều gian truân như , trong lòng khó tả vô vàn.

Chiêu Chiêu A tỷ đại khái đoán tâm tư của , an ủi rằng: “Trong họa phúc, Hoài An, nếu trải nghiệm , cũng gặp Minh Lang. Có những chuyện, là do trời xanh an bài, chúng thể tránh .”

Tề Vực một bên lên tiếng: “Cũng tên đó thật lòng với A tỷ .”

“A Vực, vô lễ. Tính mạng là do cứu, Minh Lang đối với , cũng thật lòng mến mộ .”

Tề Vực bĩu môi, trong lòng dường như vẫn còn muôn vàn bất mãn với , nhưng cũng thêm.

Chiêu Chiêu A tỷ tiếp tục : “Còn hai , , nhiều năm trôi qua như , hai , cũng trưởng thành , gặp mến mộ ?”

Ta đặt chiếc bánh quế hoa A tỷ mang đến xuống, về phía Trường Oanh cách đó xa, thu ánh mắt , “A tỷ, thành .”

“Thành ? Hoài An của chúng thành !” Chiêu Chiêu A tỷ bước xuống ghế nắm lấy tay , trong mắt tràn ngập sự vui mừng khó tả, “Là tiểu công tử nhà nào, hiện giờ đang ở trong cung ? Mau đưa đến cho A tỷ xem mặt!”

Ta gật đầu: “Có ạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận