CHẲNG BIẾT TƯỜNG CUNG Ở NƠI NÀO

Chương 15 - HẾT

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày gia yến đó, tuyết rơi lớn. Hạ Hoài An trông vui vẻ, lâu nàng như . A tỷ với , buông tha Hạ Hoài An, hỏi tại độc đoán nhẫn tâm với nàng đến . Ta nên lời, chỉ nghĩ, tuyết bên ngoài rơi lớn quá, Hạ Hoài An nhất định sẽ lạnh, cùng nàng.

“A Vực, thích một như thế!”

Không như thế ? Vậy như thế nào?

“A tỷ, tỷ xem, thích một như thế nào?

“Hạ Hoài An tên Trường Oanh mua cho nàng một sân lồng đèn, như là thật lòng với nàng . chỉ cần nàng thích, thể treo đầy cả Hoàng cung cho nàng. Như là thật lòng yêu thích ?”

Thế nào mới là thật lòng yêu thích một ? Ngày hôm đó một bước lâu trong đêm tuyết, tuyết lớn rơi mặt, vai, cả trái tim đều lạnh thấu xương, nhưng vẫn cứ ngừng.

Hạ Hoài An, nàng ở ? Ta dường như… tìm thấy đường !

Hạ Hoài An phát bệnh tâm thần . Nàng nhận nhầm là Tề Vực của ngày xưa. Nàng giúp hái thuốc, nàng trong làng những kẻ nàng cũng sợ, nàng , nàng sẽ về nhanh.

Nàng về, nàng và A tỷ giống , về.

Thì , mất nàng từ khoảnh khắc đó .

Ta mơ một giấc mộng dài, mơ thấy trở về thôn làng nhỏ đáng ghét ngày xưa.

Trong ngày Xuân, cây hải đường trong sân nở hoa, luôn chim sẻ đậu đó nghỉ chân. Nữ hài dơ dáy nhà hàng xóm luôn luôn tìm đến, cách một bức tường, dùng ná cao su trong tay nhắm chú chim cây hải đường.

“Ta b.ắ.n ná chuẩn lắm.” Nữ hài đó .

Ta tin: “ ngươi từng b.ắ.n trúng chim sẻ.”

“Đó là vì tổn thương chúng mà!”

“Phành!”

Lại là một tiếng đá va cây. Hoa hải đường rơi rụng đầy đất. Trong làn hoa chồng chất, gương mặt nữ hài nữa.

Hạ Hoài An, nàng đang lừa ? Ná cao su nàng b.ắ.n chuẩn , đến giờ cũng . Ta chẳng còn cơ hội nữa . Cho dù cầm ná từng nghĩ tổn thương những chú chim sẻ , nhưng khi viên đá bay tới, chúng vẫn sẽ sợ hãi bay .

Chúng sẽ bao giờ về nữa!

Ta vẫn quyết định thả Hạ Hoài An , khi hài tử đó chào đời.

Nếu đời chỉ Trường Oanh mới thể chống đỡ nàng sống sót, thì xin trả niềm hy vọng đó cho nàng!

Hạ Hoài An rời , đến tiễn nàng, chỉ một canh giữ tiểu gia hỏa đang ngủ trong ghế bập bênh, bên cửa sổ cả ngày.

Cứ gọi con là “Hạ Bất Chu” .

Rất nhiều năm

“Cha, ở ngõ phía Bắc chợ Tây một tiệm rượu, đều Đào Hoa Nhưỡng nhà họ thơm ngon, nhưng con thấy cũng thường thôi. Món sữa sên A di đó ngon hơn!”

“Cha, Á di đó keo kiệt lắm, nhưng Trường Oanh thúc thúc luôn chuẩn sữa sên cho con.”

“Cha, con khá thích Á đó!”

“Cha, con ý nghĩa của “ nhất” là gì .”

“Cha, con nghĩ con tìm thấy A nương con , nhưng đây là bí mật!”

“Cha, A nương sống , Người ngày nào cũng trông vui vẻ.”

“Cha… Người đừng !”

Tứ phương tám hướng tám ngọn núi lớn chống đỡ trời đất, trong đó ngọn núi chống đỡ phía Tây Bắc gọi là Bất Chu Sơn. Hướng Tây và hướng Bắc nên nối liền , chỗ đó một khe hở.

Bất Chu, chính là ý giao ( giao )!

Nàng hết tất cả!

【Lời tác giả: Ban đầu tính một kết cục BE (buồn) cho bộ nhân vật, lật xem bình luận do dự đến hai giờ sáng… Thôi bỏ ! Hai đứa trẻ cho dù đầy thương tích, nhưng vẫn nguyện ý dâng một tấm chân tình yêu , thể hạnh phúc ? Ta thể dơ bẩn, trong tay chỉ nắm một viên kẹo. Ta bảo vệ viên kẹo , gặp ngươi cũng dơ bẩn như . “Muốn ăn kẹo ? Ta cho ngươi hết, ngọt lắm!”】

Mình giới thiệu 1 bộ cổ đại điền văn, chữa lành do nhà up lên web MonkeyD ạ:

THỜI ĐIỂM ĐẸP NHẤT Ở NHÂN GIAN - Tác giả: Khai Tân

Nhà nghèo khó, một hôm thợ săn Thạch Định đến nhà cầu .

Chàng : "Sau bảo đảm cho nàng ăn no, kiếm bạc tiền đều giao hết cho nàng."

Ta con heo rừng vác tới, đổi lấy lương thực thô đủ cho cả nhà ăn một năm, gật đầu đồng ý mối hôn sự .

Sau khi thành , tự nhiên là che chở mà sống hết một đời.

1.

Thợ săn Thạch gia núi nhờ bà mối đến nhà cầu hôn. Cha do dự nên đồng ý .

Ca ca và tẩu tẩu gả , gả . Vì gả thì trong nhà bớt một miệng ăn, còn một khoản tiền sính lễ.

Ta từng gặp Thạch Định, sắp chuyện hôn sự với . Bà mối dáng cao lớn vạm vỡ, sức lực phi thường, tài săn b.ắ.n cũng giỏi giang, gả qua đó bảo đảm ăn no mặc ấm.

Quan trọng nhất là Thạch gia bằng lòng xuất một con heo rừng sính lễ, mua vải may cho hai bộ y phục.

Một con heo rừng đổi thành lương thực thô, cộng thêm dưa muối tạp nham, rau củ trồng đất, rau dại đào núi, nấm và hạt dẻ nhặt , tính là khẩu phần ăn một năm của cả nhà.

Cha , ca ca, tẩu tẩu lập tức rung động. Tẩu tử về nhà phu quân hơn một năm còn sinh con, chính là vì ăn no.

Ta mím môi gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-biet-tuong-cung-o-noi-nao/chuong-15-het.html.]

Bà mối cha : "Vậy hôm khác để Thạch Định vác heo rừng đến, coi như  (định lễ)?"

Cha tiên liếc một cái, yếu ớt đáp: "Được."

Còn về việc nguyện ý , ai bận tâm.

So với các nữ tử trong thôn động một chút là đ.á.n.h mắng, xem như hơn.

Cả nhà ăn no, cũng ăn no. Cả nhà ăn no, cũng ăn no. Cha cũng động một chút là đ.á.n.h mấy gậy, véo tai .

Trước khi ngủ tối, nương đến phòng của và hai : "Đại Ni, tình cảnh trong nhà là như , cha thật sự cách nào, chỉ thể con chịu thiệt."

Ta khẽ đáp một tiếng, lưng lặng lẽ rơi lệ. Nữ tử nào mà giấc mộng , gả cho lang quân như ý chữ?

những nữ tử nhà quê như , đa phần đều gả cho nam tử việc đồng áng, tiếp tục sống cuộc đời mặt hướng xuống đất vàng, lưng về trời xanh.

Ngày Thạch Định vác heo rừng đến, cha nồng nhiệt tiếp đãi , còn gọi rót nước cho .

Ta mang nước , lập tức dậy. Ngồi thì như một ngọn núi nhỏ, lên thật sự cao lớn.

Cũng giống như trai tráng trong thôn, đen nhẻm vì nắng, căng thẳng nhận lấy cái bát, kéo miệng với , để lộ hàm răng trắng toát.

"Đa, đa tạ." Hắn dám , cũng rõ ràng lắm. Chỉ nhớ mắt sáng, răng trắng.

Đứng ở cửa bếp, con heo rừng trong sân, nương bước : "Đại Ni, con ưng ? Nếu nhận heo rừng , thì xem như định mối hôn sự, thể hối hận nữa. Nếu con , lát nữa bảo vác heo ..."

Cha chắc chắn nỡ con heo rừng đó. Hỏi câu , cũng chỉ là sợ loạn.

Vừa khéo Thạch Định cũng bước đến bên heo rừng, ngước mắt về phía . Khoảnh khắc bốn mắt giao với , tim đập nhanh, vội vàng đầu , ngượng ngùng trả lời nương: "Con đồng ý."

Nương lập tức rạng rỡ: "Ngoan lắm, ngoan lắm!"

Hôn sự định, Thạch Định đến nhà hai nữa.

Một mang đến mấy tấm vải nhiều màu, may y phục cho . Nương may mỗi màu một bộ vẫn còn dư. Vải dư đủ cho hài tử mặc, nhưng đủ cho oa nhi (trẻ sơ sinh). Một nửa để dành của hồi môn cho , một nửa bà giữ .

Một khác là mang đến hai con gà rừng, hai con thỏ rừng, gọi một góc, nhét tay một chiếc vòng bạc.

"Nàng đeo cho xem ?" Giọng khẽ, còn mang theo một chút khàn và run rẩy.

Hắn căng thẳng, cũng hổ đỏ bừng mặt, cẩn thận đeo vòng bạc .

Hắn toe toét : "Đẹp lắm." Lại mong chờ hỏi: "Nàng thích ?"

Ta khẽ gật đầu, sợ hiểu ý , nhỏ: "Thích."

"Vậy đợi tích góp tiền bạc, mua cho nàng cái vòng vàng."

Vòng vàng, dám nghĩ tới. Đừng là vòng vàng, ngay cả chiếc vòng bạc cũng khiến ngủ mơ tỉnh .

Mấy biểu tỷ của , chiếc nhẫn bạc, vòng tai bạc nào cũng khoe dữ lắm. Giờ cũng . Là tướng công tương lai của tặng.

Trước mặt họ, sẽ còn thấp kém hơn một bậc, họ coi thường, chế giễu, châm chọc nữa.

2.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Ta tên là Điền Đại Ni, thành với Thạch Định mùng Hai tháng Tám. Nhà tổ chức linh đình, cũng đủ khả năng .

Nương dành dụm bông vải lâu may cho một chiếc chăn bông. Tẩu tẩu còn giúp đập đập bằng gậy gỗ.

Các thứ hồi môn khác, ngoài hai bộ y phục cũ miếng vá, hai đôi giày vải tự tay , cùng một chiếc rương gỗ, thì chẳng còn gì nữa.

Thạch gia ở núi, họ hàng thích ít ỏi. Chỉ mời bốn, năm nhà hàng xóm láng giềng, bái đường đưa động phòng là xong lễ.

Điều duy nhất khiến nhớ mãi là Thạch Định cõng từ chân núi lên núi, mặt đỏ, gấp, ngay cả mồ hôi cũng mấy giọt.

Quả thật cao lớn và sức lực. Chỉ cần lười biếng, cuộc sống sẽ khởi sắc.

Ta một giường gỗ. Cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng đẩy . Thạch Định bưng bát đũa bước tới: "Ninh Nhi, đói ? Ta mang đồ ăn cho nàng đây."

Ninh Nhi, thật sự gọi là Ninh Nhi. Nếu ban đầu là chấp thuận, thì giờ đây là rung động.

Cơm đậu bên thịt, thơm đến nỗi kìm nuốt nước miếng.

"Ninh Nhi, nàng ăn , ăn đủ lấy cho nàng."

"Đủ , ngoài tiếp khách ."

Thạch Định lời, bước khỏi phòng các kéo chọc ghẹo một hồi.

Ta ăn bật theo.

Đêm khuya, xách một thùng nước bước . Ta nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc sắp tới, mặt nóng bừng đỏ bừng.

Chỉ là bận rộn nửa ngày vẫn thành công. Chàng thở dốc : "Ninh Nhi xin , quen!"

Mặt đột nhiên đỏ ửng.

Mặc dù tối qua nương với , nhưng cũng .

Mà nếu như viên phòng, liệu đ.á.n.h giá gì về ? Nhà phu quân cảm thấy cưới về là thiệt thòi ?

"Nương , ."

Thạch Định trong độ tuổi trẻ, hừng hực khí thế mới nếm mùi vị, thật sự hề tiết chế, quấn quýt náo loạn gần nửa đêm, khổ sở.

Ta thấy tiếng gà gáy mơ hồ, liền thẳng thắn với , mới buông , để ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận