"Không cần!" Thẩm Vân Vi bản năng từ chối, "Em còn uống nữa."
"Tối nay phép uống nữa." Người đàn ông nhíu mày sâu, cúi đầu kéo dây an cho cô, giọng điệu lạnh lùng mạnh mẽ, xen lẫn một chút ghen tị dễ nhận , "Cũng cho phép mắt em về phía bọn họ."
Người say rượu, thật sự thể suy nghĩ nhiều.
Thẩm Vân Vi là quen tự do, hai cái " " lạnh lùng , cô tai, liền coi như là mệnh lệnh mà Tần Nghiên Tu tạo áp lực cho cô, nhất thời chỉ cảm thấy áp lực.
Cô nhốt trong chiếc siêu xe chật hẹp, tự do, quản. Tiếp theo, liên tưởng đến cuộc hôn nhân tự nguyện của cô và Tần Nghiên Tu, dường như tất cả cảm xúc bất mãn đều theo đó tuôn .
Dựa cái gì?
Cô Tần Nghiên Tu, mặt đầy vô tội, ngạo mạn giận dỗi: "Ai cần lo, là ai?"
Cô mang theo ngữ khí như , là đang tư cách quản cô.
Tần Nghiên Tu , vẫn còn đang kìm nén.
Một lát , nghĩ nên đưa Thẩm Vân Vi về nhà sớm hơn, cúi về phía cô, cài dây an cho cô, thấy cô nhíu mày né tránh, vì thế đáy mắt rốt cuộc kích thích, lạnh một tiếng: "Là chồng cô."
Vợ chồng liên hôn, cũng là ràng buộc thành một thể.
Trên pháp luật, đây chính là lý do Tần Nghiên Tu tối nay quá mức quan tâm cô.
Tần Nghiên Tu tự giải thích với chính như .
nhiều chuyện, cuối cùng thể giải thích , hiểu rõ nguyên nhân.
Ví dụ như lúc ban đầu tìm thấy cô, kìm nén sự bất an và hoảng loạn.
Ví dụ như khi thấy cô ở bên cạnh đàn ông khác, trong lòng cuồng ghen ghét và sự chua chát.
Và còn cơ hội để bùng nổ, một bước, Thẩm Vân Vi tủi nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe về phía : "Mọi đều bắt nạt em."
Anh khó hiểu ý cô, gì.
Thẩm Vân Vi cắn môi, nhịn nước mắt nhưng thể nhịn , tầm mắt dần mờ , nhỏ giọng tiếp tục hết: "Hùng hổ quá, mặt lạnh lùng, còn gầm lên với em, chính là đang bắt nạt em mà..."
Vân Vũ
"Ai bắt nạt em?" Giọng Tần Nghiên Tu run rẩy, là sự hoảng loạn rõ ràng.
Thẩm Vân Vi chĩa mũi nhọn thẳng , đôi mắt ướt át hề chớp: "Anh..."
"Ai nỡ bắt nạt em." Anh bất lực thở dài.
Tối nay quả thật tức giận, nhưng Thẩm Vân Vi cũng thật sự mềm lòng.
Nhìn thấy vẻ tủi của cô, chút lửa giận cuối cùng trong lòng cũng tan biến, hạ giọng dỗ dành cô: "Không gầm lên với em. Lan Quân Nhược về , em một ở đây, cũng yên tâm."
"Vân Vi, về nhà với , ?" Anh khẽ hỏi.
Nói lý với say, là một việc khó.
Tần Nghiên Tu nửa là trần tình, nửa là dụ dỗ.
Thẩm Vân Vi lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu, lúc mới coi như thỏa hiệp, buông lỏng tay đang nắm cánh tay Tần Nghiên Tu.
Cô dường như mệt mỏi rã rời, thả lỏng cảnh giác với xong, liền dựa ghế nhắm mắt ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-duc-tram-tinh-mot-doi-duy-nhat/chuong-32.html.]
Tần Nghiên Tu giúp cô cài dây an , nâng cửa sổ xe lên, chở cô tranh thủ thời gian một mạch chạy về nhà.
Dì Trần yên tâm Thẩm Vân Vi, vẫn luôn chờ ở trong nhà ngủ. Thấy Tần Nghiên Tu bế Thẩm Vân Vi từ xe xuống, thẳng thang máy, lập tức tiến đón, cùng lên lầu.
Thẩm Vân Vi mùi rượu, tất nhiên là tắm rửa. Cho dù Tần Nghiên Tu quan tâm, bản cô cũng sẽ ầm lên phòng tắm.
Nhờ dì Trần ở đó, chăm sóc cô chu đáo, giúp cô tắm rửa, cuối cùng cùng Tần Nghiên Tu, đỡ cô váy ngủ lên giường xuống.
Xong xuôi, dì Trần rời .
Tần Nghiên Tu dừng ở mép giường, chú ý đến trạng thái của Thẩm Vân Vi.
Thẩm Vân Vi rộng lượng, chỉ sợ cũng "thả ga" như . Cũng may tửu phẩm tồi, tối nay say cũng mất kiểm soát, nhiều nhất chỉ là tủi thổ lộ với .
Tần Nghiên Tu cúi mắt xuống, Thẩm Vân Vi giường buồn ngủ nặng nề, nhưng vẫn nhíu mày, dường như đang vui.
Một cả ngày tùy tâm sở dục như cô, cũng lúc phiền não.
Thời gian đến rạng sáng hai giờ.
Tần Nghiên Tu phiền cô nữa, chuẩn đóng cửa rời .
Giây tiếp theo, cổ tay đột nhiên Thẩm Vân Vi nắm chặt. Như là vô tình nắm lấy, như là sự quyến luyến tột cùng.
"Làm ?" Người đàn ông cứng tại chỗ, trong lòng lay động, vội vàng đầu .
Thẩm Vân Vi vẫn nhắm mắt, cuộn trong chăn, nắm c.h.ặ.t t.a.y , vẻ khó chịu: "Buồn nôn..."
Tần Nghiên Tu: "..."
Đứng ở mép giường của Thẩm Vân Vi, cái giá trả chính là Thẩm Vân Vi nôn trớ ống quần.
Tần Nghiên Tu tâm trí để ý đến nỗi ám ảnh sạch sẽ thái quá của đây.
Việc đầu tiên nghĩ đến là đỡ Thẩm Vân Vi dậy.
Anh điều chỉnh cho cô một tư thế thoải mái, ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô, nhưng cô ý định nôn nữa, ngược dựa tiếp tục mơ màng ngủ.
"... Cô cũng thật chọn thời điểm." Tần Nghiên Tu một nữa đỡ cô dựa đầu giường, cúi đầu ống quần, cụp mi xuống, đó ánh mắt dừng khuôn mặt cô, bất lực mà dung túng, "Đợi , sẽ ngay."
Tần Nghiên Tu nhanh chóng nhận , Thẩm Vân Vi tỉnh táo căn bản thể thấy những lời của , càng giống như đang tự với chính .
Năm phút , Tần Nghiên Tu một chiếc quần tây mới, và còn mang về hai ly nước ấm cho Thẩm Vân Vi.
Thấy cô nhíu mày khó chịu, đưa tay dùng mu bàn tay cọ môi, đàn ông vội vàng ngăn cô , rút một tờ khăn ướt bàn, nhẹ nhàng lau vết nước ở khóe môi cô, đó đưa mép ly đến gần môi cô: "Đến đây, súc miệng ."
Cô ít nhiều cũng chút ý thức, trong mơ hồ, cũng mở miệng ngậm nước, nhưng động tác lỗ mãng, dường như uống trực tiếp.
"Từ từ thôi, đừng nuốt."
Tần Nghiên Tu đưa ly khỏi môi cô, giọng trầm một chút thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Vân Vi gần như là sự hướng dẫn bằng lời của đàn ông mà súc miệng xong, nhưng cổ họng khô khốc nóng rát, nhanh liền kêu khát.
Tần Nghiên Tu vội đưa một ly nước ấm khác đến, để cô nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi cô uống nước, giống một con mèo. Nước ấm trong suốt trong ly thủy tinh nghiêng nghiêng, còn cô nheo mắt , dựa bản năng, từng ngụm từng ngụm thong thả nuốt xuống.