đợi Tần Nghiên Tu bắt máy, Thẩm Vân Vi giật điện thoại , nhanh chóng ấn nút cúp.
"Cậu gọi điện cho gì?"
Thẩm Vân Vi đặt điện thoại trở bàn, trong mắt vài phần bực tức.
"Được , tớ gọi nữa." Lan Quân Nhược dịu dàng dỗ dành, nhưng trong lòng chút khó xử.
May mà Tần Nghiên Tu nhanh gọi , điện thoại bàn rung lên, Lan Quân Nhược nhanh chóng lặng lẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Alo, Tần Nghiên Tu ? Vi Vi uống nhiều quá, tối nay chăm sóc cô nhiều một chút, đây đều là nhà cô chăm sóc." Lan Quân Nhược lưng với Thẩm Vân Vi, cố gắng hạ giọng thấp nhất thể.
Người đàn ông đáp chuyện chăm sóc Thẩm Vân Vi , mà là im lặng hai giây, giọng lạnh lùng nghẹn , ẩn chứa sự nôn nóng: "Vị trí quán bar."
Vân Vũ
"Anh đến ? mà Vi Vi ..."
Thẩm Vân Vi , Lan Quân Nhược thật sự khó xử.
lúc , bên cạnh một trai bao tinh ý cầm đĩa hoa quả đến bên cạnh Thẩm Vân Vi, quan tâm: "Chị uống rượu xong thoải mái ạ, ăn một múi quýt , em đút cho chị."
Giọng theo đó bay đến tai Tần Nghiên Tu, Lan Quân Nhược nắm điện thoại của Thẩm Vân Vi, cảm giác tiếng hỏi ở đầu dây bên trong nháy mắt trở nên càng thêm lạnh lẽo, như đang kìm nén sự vui: "Địa chỉ."
"Xin , Vi Vi, hình như sắp chồng tóm ."
Cúp điện thoại xong, Lan Quân Nhược sang xin Thẩm Vân Vi đang say mèm ngả nghiêng ghế sofa.
Hai mươi phút .
Tần Nghiên Tu đẩy cửa phòng riêng, mắt lạnh Thẩm Vân Vi đang một trai bao đút hoa quả.
Dưới ánh đèn lốm đốm, Thẩm Vân Vi tiếng ngẩng đầu lên, mơ màng , trong tay còn cầm ly rượu.
Ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng quét qua đám trai bao, khí thế bức tự giác lùi xa.
Sau đó Tần Nghiên Tu một lời kéo cổ tay Thẩm Vân Vi, đưa cô .
"Đừng chạm em..." Thẩm Vân Vi cực kỳ vui giãy giụa, thoát khỏi tay đàn ông.
Tần Nghiên Tu cố chấp nâng cô dậy, cánh tay rộng lớn ôm lấy vai cô, nhíu mày thản nhiên nhắc nhở: "Thẩm Vân Vi, mùi rượu."
Nếu là khi tỉnh táo, Thẩm Vân Vi nhất định thể Tần Nghiên Tu đang khuyên cô nên uống nữa. khi say, xong chỉ cảm thấy đang vui.
Bộ não hỗn loạn cô căn bản nhận Tần Nghiên Tu mặt, chỉ lo tránh xa , tủi trừng mắt một cái.
"Lan Quân Nhược, cảm ơn cô cho địa chỉ." Tần Nghiên Tu vẫn duy trì một khuôn mặt lạnh, lúc , mặt biểu cảm bày tỏ lòng cảm ơn.
"Không gì..." Lan Quân Nhược nhận thấy khí chất của đúng, chỉ chuồn , "Tớ gọi xe đây, Vi Vi giao cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-duc-tram-tinh-mot-doi-duy-nhat/chuong-31.html.]
Thẩm Vân Vi lúc thoát khỏi tay Tần Nghiên Tu, nghiêng ngã xuống ghế sofa, thấy Lan Quân Nhược , còn nhớ đến chuyện quan trọng: "Nhược Nhược, tớ đưa về, nửa đêm gọi xe an ."
"Con ma men còn nhớ thương đưa khác về ?" Tần Nghiên Tu cô gái dựa ghế sofa, giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng kịp thời giơ tay, đỡ lấy cái đầu đang nghiêng của cô.
Khuôn mặt ửng hồng của cô nóng bừng, còn tay Tần Nghiên Tu lạnh, vì thế cô tạm thời ngoan ngoãn dựa , cọ cọ lòng bàn tay lạnh lẽo của .
Cảm giác mềm ấm Tần Nghiên Tu sững sờ, nỡ rút tay , nghiêng đầu lệnh cho chú Lạc và những cùng: "Đưa tiểu thư Lan về nhà."
Lan Quân Nhược và Thẩm Vân Vi đều lái xe đến, chú Lạc đưa Lan Quân Nhược về nhà, tiện thể cũng thể giúp lái xe của Lan Quân Nhược về.
"Cảm ơn." Lan Quân Nhược dám nán , lập tức theo chú Lạc ngoài.
Nhìn thấy Lan Quân Nhược rời , bảy trai bao trong phòng riêng vẫn rời mắt chằm chằm Thẩm Vân Vi ghế sofa, Tần Nghiên Tu vui nhíu mày.
"Còn đó gì?"
Một từ đến nay nho nhã, khắc chế, kiểm soát cảm xúc , hôm nay cũng lúc thể nhịn , sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
giây tiếp theo, Tần Nghiên Tu phát hiện, Thẩm Vân Vi giọng to của giật , đang mơ màng ngẩng đầu .
"Đừng sợ." Người đàn ông nhẹ nhàng trấn an cô.
Anh nóng lòng đưa Thẩm Vân Vi , nhân lúc Thẩm Vân Vi phản kháng, chút do dự một tay bế ngang cô lên.
Một vệ sĩ phụ trách cầm túi của Thẩm Vân Vi, còn Tần Nghiên Tu nâng tay , từ từ phủ lên tai trái lộ của cô gái trong lòng.
Đi đến cửa, bước chân ngừng , mắt lạnh đám trai bao ở hai bên, giọng nhẹ như gió, cuối cùng chỉ phun một chữ: "Cút."
Năm phút , Thẩm Vân Vi đưa lên xe của Tần Nghiên Tu.
Chiếc Rolls-Royce màu xanh ngọc của là loại một hàng ghế tiêu chuẩn, thể chứa thêm khác.
Cho dù nán , các vệ sĩ cũng dám tiến lên. Vì thế cung kính đưa túi của Thẩm Vân Vi cho Tần Nghiên Tu xong, mấy liền chen lên một chiếc xe khác.
Trong xe chỉ còn Thẩm Vân Vi và Tần Nghiên Tu.
Gió lạnh đêm khuya xuyên qua cửa sổ xe mở rộng, phả mặt Thẩm Vân Vi, Thẩm Vân Vi nheo mắt, đang đánh giá Tần Nghiên Tu.
"Sao, nhận ?"
Khuôn mặt Tần Nghiên Tu lạnh lùng, đôi mắt xanh băng của đón nhận ánh mắt của cô, cảm xúc phức tạp.
Dưới làn gió đêm, Thẩm Vân Vi tạm thời tỉnh táo hơn một chút, trong lòng so sánh với vẻ ngoài của đàn ông, nhẹ nhàng gọi tên : "Tần Nghiên Tu."
Cô nhận , cũng thấy rõ ánh trăng sự bực bội và phẫn nộ hề che giấu khuôn mặt , điều ít nhiều cô cảm thấy khó hiểu.
Nửa tỉnh nửa say, cô mơ màng hỏi: "Anh đưa em ?"
"Đưa em về nhà." Tần Nghiên Tu trầm giọng .