kéo , ép xuống ghế.
“Cộng trừ nhân chia còn chẳng rõ, thừa kế cái công ty quái gì?”
“Tớ em trai học giỏi lắm, nào cũng nhất khối, chắc là công ty nhà sẽ để cho thừa kế ?”
Cậu chặn họng, nổi câu nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn bàn.
“Được , bài tập dở tớ là chứ gì?”
Thái độ học tập đó của đúng là đổi ít.
Đối với kết quả , bất ngờ, bắt đầu bản kiểm điểm .
Chỉ tội cho Bùi Trình, chịu phạt chung với .
đưa tay khẽ kéo vạt áo đồng phục của Bùi Trình:
“Nếu lỡ thật sự bầu trúng chúng , bản kiểm điểm của , sẽ giúp nhé.”
Phó Nhất Hành cứ chịu buông tha.
Thầy Tề cũng mặc kệ, để mặc ở đó ồn ào.
“Giang Sơ Hòa, thử xem, chuyện thất đức gì mà nhiều phiếu thế?”
“Có … hối lộ để chọn ?”
13
Hối lộ?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hối lộ để trở thành học sinh thành tích tệ nhất ?
Khiếu hài hước đen tối của Phó Nhất Hành đúng là… hài thật.
đầu .
Lại phát hiện ánh mắt của đang lạnh lùng dán chặt đám Cố Thời Nghiễn.
“Cảm ơn , Phó Nhất Hành.”
“Trước đây cứ bắt nộp bài tập, tớ còn tưởng ghét tớ lắm cơ.”
Phó Nhất Hành kiêu ngạo đầu:
“Tớ chỉ ngu một chút, chứ .”
“Tớ hiểu lời lời dở.”
Quả thật là .
Hồi đó ngày nào cũng giục nộp bài, hễ buồn ngủ là véo, còn nhân lúc ngủ thì dùng băng keo dán lông tay. Cậu từng hành đến mức suýt thì sụp đổ.
Thế nhưng dù là lúc ghét nhất, cũng bao giờ buông lời cay nghiệt.
Bị giục quá thì chỉ tội nghiệp kêu một câu:
“Cô cô tổ tông, tha cho tớ mà.”
những , dù bạn hết lòng đối với họ suốt nhiều năm, lưng là quên ngay.
Còn dắt theo một đám để cô lập bạn.
Trong lòng bỗng nhiên chút cảm động.
Kìm nén vị chua xót nơi khóe mắt, cố nặn một nụ với :
“Bạn Nhất Hành bắt đầu chủ động nộp bài , muộn, ngủ gật cũng ít hơn nhiều.”
“Tiến bộ thật sự lớn.”
“Cố gắng học tập, nhất định thể thừa kế công ty nhà .”
“Thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/buc-tinh-thu-cua-so-hoa/5.html.]
Sau tai Phó Nhất Hành ửng lên một chút hồng nhạt, nhưng đột nhiên bực bội hét lên:
“Giang Sơ Hòa bao giờ muộn về sớm, bài tập cũng luôn thành đúng hạn, lớp cũng chẳng bao giờ lười biếng, bạn học nào học kém nhờ cô giảng bài, cô cũng từng từ chối.
“Một cô gái như , các bầu cô học sinh cá biệt?”
“Cố Thời Nghiễn, !”
14
“Thầy Tề.”
Cố Thời Nghiễn ung dung dậy, nhưng Phó Nhất Hành, mà về phía thầy Tề.
“Hồi đó thầy trong lớp thực hiện dân chủ, chuyện đều do bỏ phiếu dân chủ quyết định. Trước đây bầu trúng khác thì , đến lượt Giang Sơ Hòa ?”
“Chỉ vì Giang Sơ Hòa học giỏi ?”
Phải rằng, Cố Thời Nghiễn giỏi chuyển hướng mâu thuẫn.
Chỉ bằng mấy câu nhẹ bẫng gần như đưa trọng tâm vấn đề sang chuyện học giỏi .
Mấy bên cạnh lập tức phụ họa:
“ thế, biểu hiện vốn dĩ bao gồm nhiều phương diện, nào chỉ thành tích học tập .”
“Quả nhiên vẫn là học giỏi thì ưu ái.”
Phó Nhất Hành tức đến mức gần như nhảy dựng lên:
“Chuyện liên quan gì đến thành tích chứ? Rõ ràng là các bè phái bắt nạt !”
“Buồn , bọn bắt nạt khác, mà chỉ bắt nạt cô ?”
“Cái lối suy nghĩ bệnh hoạn của các , bình thường mà hiểu nổi?”
“Vấn đề lớn nhất của Giang Sơ Hòa chính là hòa đồng.”
“Cười chết, Toán 150, Vật lý 98, hòa đồng với các ?”
“Nếu chỉ một thích cô , thì thể là vấn đề của khác. cả chục trong lớp đều thích cô , chẳng lẽ là vấn đề của chính cô ?”
“……”
15
Xoay quanh vấn đề phiếu bầu của , các bạn trong lớp chia thành hai phe, cãi ầm ĩ.
Thầy Tề chỉ lặng lẽ quan sát cả lớp, một câu nào.
Đợi đến khi tiếng cãi vã dần lắng xuống, thầy mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Lớp thực hiện hình thức quyết định dân chủ, là vì cho rằng các em đủ mười tám tuổi, là trưởng thành theo ý nghĩa pháp luật, nên quan niệm đúng sai cơ bản và khả năng phán đoán, sẽ chịu trách nhiệm cho lựa chọn của , chứ lạm dụng quyền lực trong tay.”
“Chỉ cần còn là giáo viên chủ nhiệm, hình thức quyết định dân chủ sẽ đổi, nhưng hy vọng kết quả bỏ phiếu hôm nay sẽ trở thành một nền dân chủ hình thức.”
“Tiếp tục phiếu.”
......
Trong lớp im phăng phắc.
Phải một lúc lâu , giọng phiếu mới vang lên trở .
căng thẳng kéo vạt áo của Bùi Trình.
Không ngờ trực tiếp nắm lấy cổ tay , dùng đầu ngón tay từng nét lòng bàn tay .
đoán một lúc mới nhận : “Yên tâm.”
Trong lòng khẽ động, định mở miệng thì từ lúc nào tiếng phiếu ngừng .
Giọng Thẩm Sương mang theo tiếng đột ngột vang lên:
“Tại là chứ?”