04
Hôm đó, Cố Thời Nghiễn cuối cùng vẫn xin .
Giữa ánh mắt của bao , ôm bàn chuyển xuống ở hàng cuối cùng.
Trước khi còn quên bồi thêm một nhát:
“Cố Thời Nghiễn, từng thích , coi như mù mắt.”
“ cái kiểu thích màu thế là biểu hiện của bệnh nặng lắm đấy, nhất nên tới khoa thần kinh ở bệnh viện khám , kẻo chậm trễ việc chữa trị.”
“Giang Sơ Hòa!”
Cố Thời Nghiễn nghiến răng nghiến lợi gọi tên , đá ghế vang ầm một tiếng, suýt nữa tức đến nổ tung tại chỗ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đám bạn của lập tức tụ bên cạnh, thì thầm an ủi .
Ánh mắt bọn họ hận đến mức như băm thành trăm mảnh.
“Giang Sơ Hòa lên cơn gì thế?”
“Hừ, mặt mũi như thế, cả ngày kiêu ngạo cái gì?”
Thấy .
Vấn đề cốt lõi vẫn là vì .
Xấu thì tự ti, cụp đuôi , cam chịu sỉ nhục.
Mẹ kiếp, ai đặt cái luật ?
chẳng buồn đôi co với bọn họ, chỉ bình thản mở quyển 53* .
(*tên đầy đủ là: Ngũ Niên Cao Khảo Tam Niên Mô Phỏng. Đây là bộ sách chuyên dùng cho học sinh cấp 3 ôn luyện chuẩn cao khảo (kỳ thi đại học Trung Quốc). Tên sách nghĩa là "5 năm đề thi đại học + 3 năm đề thi mô phỏng", gồm các đề thi thật của 5 năm gần nhất và các đề luyện tập mô phỏng trong 3 năm.)
“Kiêu ngạo cái gì ?”
Phía bỗng vang lên một tiếng khẽ lạnh nhạt.
ngẩng đầu lên.
Đối diện thẳng với một đôi mắt đen sắc bén, kiêu ngạo mà dữ dội.
Khóe môi Bùi Trình nhếch lên thành một nụ giễu cợt, nhàn nhạt mở miệng:
“Toán cô thể đạt 150 điểm, Vật lý 98 điểm, các xem cô kiêu ngạo cái gì?”
05
Bùi Trình là học sinh chuyển trường, mới lớp bao lâu, chúng gần như chuyện bao giờ.
Lần duy nhất chút tiếp xúc chính là giúp sửa bài kiểm tra Toán.
Anh Văn và Văn đều thể đạt 140 điểm, nhưng Toán thì kém vô cùng.
Kém đến mức thể chữa khỏi chứng huyết áp thấp nhiều năm của thầy dạy Toán.
Hôm đó, khi cầm bài kiểm tra Toán chỉ 15 điểm tìm đến , nhận mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Bùi Trình, xem, đây là giá trị lượng giác của các góc đặc biệt và công thức lượng giác.”
“Những thứ cơ bản khắc DNA, nhớ ?”
Anh gật đầu lia lịa như giã tỏi:
“Nhớ .”
“Vậy , cos(a+b) khai triển bằng bao nhiêu?”
Bùi Trình nhăn nhó cả khuôn mặt:
“Hả? chỉ nhớ là khắc DNA.”
: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/buc-tinh-thu-cua-so-hoa/2.html.]
Hôm đó, mất trọn ba tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng giúp sửa xong bài kiểm tra.
Cậu mời uống sữa, còn hớn hở đề nghị lập nhóm học tập với .
giúp bổ túc Toán, giúp bổ túc Tiếng Anh.
lúc đó vì Cố Thời Nghiễn thiết với , nên khéo léo từ chối.
Giây phút , sững , ngờ Bùi Trình giúp .
Bùi Trình ngẩng đầu, mỉm với : “Bạn Giang Sơ Hòa, thành tích của bạn , nhưng về thẩm mỹ thì…”
Anh hờ hững liếc xéo Cố Thời Nghiễn một cái, giọng điệu lười biếng:
“Vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện lắm.”
06
và Cố Thời Nghiễn trở mặt.
Vài bạn học thiết với bắt đầu cố ý hoặc vô tình cô lập .
càng tránh né họ, họ càng nước lấn tới.
Sáng hôm , bước lớp thì thầm:
“Mùi gì thế? Thối quá.”
“Chắc chắn là mùi hôi chân của chị sẹo .”
“Trong lớp chỉ mỗi cô giày thể thao lưới, cô thì là ai?”
Giọng bọn họ to nhỏ, đủ để thấy.
ném mạnh cặp sách xuống bàn: “ hôi chân.”
vô ích.
Căn bản chẳng ai để ý đến .
Bọn họ vẫn tiếp tục cợt mỉa mai: “ đúng đúng.”
Vài bạn học đùa giỡn ngang qua chỗ còn cố tình bịt mũi một cách lố bịch.
Ngay cả trực nhật cũng cố ý bỏ trống chỗ của , thèm quét dọn.
Bị sự ác ý ép đến đường cùng, đành tranh thủ giờ chơi chạy nhà vệ sinh.
dùng nước lạnh rửa chân, rửa giày hết đến khác.
khi mang đôi giày ướt sũng bước trở lớp, thì phát hiện băng vệ sinh dự phòng trong cặp lục , mấy nam sinh đang ném tung hứng giữa lớp.
Thẩm Sương ngẩng mặt, đầy ác ý:
“Hình như mùi hôi chân, mà là mùi tanh nồng từ ai đó toát .”
“Chị sẹo, đang đến tháng ? Có chịu băng vệ sinh ?”
Cố Thời Nghiễn chỉ lạnh lùng , biểu cảm.
Bùi Trình đúng lúc bước lớp.
Cậu nhấc cặp sách ném thẳng một trong những tên nam sinh hò hét to nhất.
“Mẹ nó, mày bệnh ?”
Lúc , tức điên .
Xông thẳng cuối lớp, vớ lấy cây chổi lau nhà ướt sũng bằng vải, điên cuồng quật mấy đứa đó.
“Thối cái con nhà chúng mày !”
“Tất cả cút c.h.ế.t ! Chết hết cho tao!!”