BÍCH ĐÀO Ở NHÀ LÂN CẬN

Chương 1

Đậu Hoàng sủa ầm ĩ trong sân, giật xích kêu loảng xoảng, ta vừa bước ra khỏi cửa liền mắng con ch.ó ngốc kia: "Đậu Hoàng, con sủa trời sủa mây gì vậy hả?"

Lúc này, ngoài cửa có người lớn tiếng hỏi: "Cố nương tử có ở nhà không?"

Ta nói có, chậm rãi bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, ta giật nảy mình.

Người bên ngoài tầng tầng tầng lớp lớp, khua chiêng đánh trống, đốt pháo đì đùng, còn náo nhiệt hơn cả ngày thành thân của ta.

Ta chống nạnh hỏi: "Các người đang làm gì?"

Một sai dịch gạt đám người ra, nhìn ta cười rạng rỡ: "Chào nương tử, chúc mừng nương tử! Cố tướng công đề danh Kim Long bảng, đậu Thám Hoa. Đây là phúc khí của nương tử, cũng là phúc khí của Cẩm Thành chúng ta. Tri phủ lão gia phái ta đến báo tin vui cho nương tử đó!"

Y gõ chiêng kêu "Bang!" một tiếng. Tiếng vang đánh thẳng vào tim ta, ta ôm n.g.ự.c hỏi: "Thám Hoa là cái gì?"

Sai dịch kia nói: "Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là thứ hạng cao nhất của tài tử trong thiên hạ. Người ta nói "Tiến sĩ dễ đậu, Thám Hoa khó làm". Muốn đậu Thám Hoa, học vấn phải cao, diện mạo phải đẹp, tuổi tác nhất định phải trong độ niên thiếu phong lưu. Không phải Cố tướng công thì còn ai vào đây nữa?!"

Ta không kìm được vui mừng. Ngoại hình đẹp, học vấn cao, trẻ tuổi phong lưu, thật đúng là phu quân của ta rồi.

Ta lại hỏi: "Vậy đậu Thám Hoa thì thế nào?"

Y nói: "Một mai chiếm được bảng vàng

Ấy là phú quý giàu sang quế hòe,

Bước đường tiến đến cống nghè

Vinh quy bái tổ, ngựa xe tưng bừng.

Cố tướng công sau này sẽ như diều gặp gió, một bước lên mây, làm quan lớn, làm Tể Tướng, nương tử sẽ là phu nhân nhà quan đó!"

Tim ta đập như trống bỏi. Chồng ta sắp làm quan lớn, làm Tể Tướng, ta sẽ là nương tử nhà quan.

Mẹ ơi, Bích Đào cũng có diễm phúc này, mẹ ở trên trời đã có thể an lòng nhắm mắt rồi.

Ta tươi cười rạng rỡ, không kìm được vui mừng, càng thêm nhung nhớ phu quân.

Nhớ hồi đó, ta vốn chỉ định mượn hắn sinh một đứa con, rồi ta nuôi con, sau này con lại nuôi ta, chưa từng nghĩ sẽ có được ngày hôm nay.

Năm ấy, mẹ bệnh nặng nằm trên giường. Mẹ hỏi ta: "Con không có cha, không có huynh đệ, mẹ c.h.ế.t rồi, con phải làm sao đây?"

Ta nói: "Mẹ c.h.ế.t thì con cũng chết."

Mẹ ứa nước mắt cốc đầu ta, mắng ta không có tiền đồ: "Con gái lớn rồi phải lập gia đình. Con phải gả cho một người thật thà, thương con, yêu con, không bao giờ bắt nạt con."

Ta hỏi mẹ: "Người thật thà là người như thế nào?"

Mẹ nói: "Vương Tam bán thịt heo là người thật thà."

Ta không nói lời nào.

Mẹ nói tiếp: "Thôi Nhị bán dầu là người thật thà."

Ta vẫn không nói lời nào.

Mẹ nổi giận, mắng ta óc heo, hỏi ta muốn cưới người thế nào.

Ta nói: "Hiểu biết chữ nghĩa, trắng trẻo tuấn tú."

Mẹ không nói lời nào, nước mắt giàn giụa.

Một lúc lâu sao, mẹ nói: "Cưới ai cũng được, nhất định không được cưới người đọc sách."

Ta hỏi: "Tại sao?"

Mẹ nói: "Kẻ sống hèn thường nói lời trượng nghĩa, người đọc sách đều thích phụ nghĩa bạc tình."

Ta không phục, nói: "Bọn họ đọc sách thánh hiền, trong bụng toàn là nhân nghĩa, sao lại không phải người thật thà?"

Mẹ thở dài: "Người đọc sách có gì tốt, vai không thể khiêng, tay không thể xách; trong mắt chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, nào biết dầu muối củi gạo; trong lòng chỉ chứa sách thánh hiền, làm gì còn chỗ cho con."

Ta nói: "Không sao, hắn đọc sách, con thêu thùa; hắn lo phong hoa tuyết nguyệt, con quản dầu muối củi gạo."

Mẹ bảo: "Con thêu đến phế hai bàn tay, mờ hai con mắt, đến lúc hắn thăng quan tiến chức sẽ không cần con nữa, con phải làm thế nào đây?"

Ta suy nghĩ một chút đáp: "Hắn không quan tâm con, con cũng không cần hắn. Con mượn hắn sinh một đứa con, con nuôi nó, nó lại nuôi con."

Mẹ hỏi: "Rồi con mang thai thế nào, sinh dưỡng ra sao?"

Ta nói: "Con tìm cái am ni cô, cúng ít tiền nhang đèn. Các ni cô lòng dạ Bồ Tát, sẽ cho con một chỗ dung thân, cũng sẽ chăm con sinh nở."

Ta bồi thêm một câu: "Mẹ chính là như vậy sinh con ra mà."

Mẹ khóc đến hụt hơi, vươn tay tát nhẹ lên người ta: "Còn muốn học theo mẹ, con cũng xứng?!"

Mẹ khóc, ta cũng khóc.

Mẹ đã hấp hối, lấy một chiếc khăn từ dưới gối. Chiếc khăn tay quấn một cây trâm cài bằng bạc. Mẹ nói: "Lòng con cao hơn trời, số mạng lại mỏng hơn giấy, mẹ quản không nổi con. Mẹ cho con ba gian phòng, con đi tìm người đọc sách của con đi."

Mẹ nắm lấy tay ta không chịu buông. Mẹ không yên lòng nhắm mắt cũng không thể nhẹ nhõm mà thở phào. Mẹ nói: "Nếu có ngày nào con chịu không nổi nữa, hãy đi tìm Trương Trung Đường."

Trương Trung Đường là quan lớn ở Kinh Thành. Lúc ông ta đến Cẩm Thành tuần tra, ngồi kiệu tám người khiêng, theo sau là một hàng thị vệ cưỡi tuấn mã cao to.

Khi đó, ta chen chúc ở đầu ngõ nhìn cỗ kiệu của ông ta, mẹ vội kéo ta ra ngoài: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Đi về!"

Quãng thời gian Trương Trung Đường ở tại Cẩm Thành, ta bị mẹ nhốt trong nhà, bức bối đến mức cơm ăn không vô.

Một hôm, có người đến gõ cửa, mẹ không thèm ngẩng lên, cứ tiếp tục thêu hoa.

Ta ra mở cửa, viên quan hùng hổ hỏi: "Ngươi tên gì? Quê quán ở đâu?"

Ta nói: "Nô tên Lý Bích Đào, sinh ra và lớn lên ở Cẩm Thành."

Viên quan lại hỏi mẹ ta, hỏi bà quê ở đâu.

Ta trả lời mẹ tên là Trương Tú Nương, cũng là người Cẩm Thành.

Viên quan lại hỏi: "Trong nhà có đàn ông không? Làm nghề gì?"

Ta đáp: "Cha của nô c.h.ế.t sớm, hiện chôn dưới đất. Nô trên dưới không có huynh đệ, trong ngoài không có chồng con. Hai mẹ con nô thêu thùa kiếm sống."

Viên quan cầm bức chân dung, cẩn thận nhìn ta đến từng chân tơ kẽ tóc, rồi lại cẩn thận nhìn mẹ đến từng chân tơ kẽ tóc. Cuối cùng, y vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi mẹ con ta có biết người tên Lý Thu Sương, nói giọng Mi Châu, dung mạo xinh đẹp, tính tình hào sảng, giỏi bơi lội, biết đánh cá, tuổi chừng 36, 37.

Ta bảo không biết người này.

Ta đóng cửa, vào nói với mẹ rằng: "Tên Thu Sương nghe êm tai hơn Tú Nương nhiều."

Mẹ mắng: "Im mồm, con nhóc c.h.ế.t bầm này."

Bạn cần đăng nhập để bình luận