Bạn trai tôi có một cô em gái trà xanh

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi không phải là anh trai của cô ta, cũng không phải là mẹ của cô ta, nên tôi sẽ không chiều chuộng cô ta đâu.

 

Vương Hân Dụ tay quấn băng trắng, trên m u bàn tay còn đang truyền nước biển. 

 

Cô ta rút mạnh ki m tr uyền ra, khiến m”áu lập tức tuôn ra từ tay.

 

“Cô đang làm gì thế?”

 

Cô ta bị điê n rồi sao?

 

Tôi nhanh chóng lùi lại, sợ rằng cô ta sẽ phát đi ên.

 

Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, nhưng gương mặt vẫn trắng bệch, cả người toát lên một sự bất thường.

 

“Anh trai là của tôi. Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng anh ấy, anh ấy là người tôi yêu nhất, sau này anh ấy sẽ cưới tôi.”

 

Tôi biết cô ta bị ám ảnh rồi. Nếu lần này không làm tan vỡ ảo tưởng đó, cô ta sẽ tiếp tục tin rằng Trương Thần Tây yêu cô ta và sẽ cưới cô ta.

 

Nhưng điều tôi thấy tò mò là cô ta chỉ đến nhà Trương Thần Tây khi học lớp 9.

 

Vậy tại sao cô ta lại nói mình lớn lên cùng Trương Thần Tây từ nhỏ?

 

Rốt cuộc là cô ta đang lừa tôi, hay trí nhớ của cô ta có vấn đề, mắc phải một chứng bệnh tâ m l ý nào đó?

 

“Chúng tôi đã hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Anh ấy hoàn toàn không thích cô, dù cô có tự làm t-ổn th!!ương bản thân hay t ự s át, anh ấy cũng sẽ không ở bên cô đâu.”

 

Tôi nhìn ánh mắt khó tin của cô ta, cảm giác như mình là một kẻ xấu xa không thể cứu vãn. Nhưng không thể phủ nhận, việc tuyên bố quyền sở hữu này thật sự mang lại cảm giác dễ chịu.

 

“Cô cũng không phải là em gái ruột của anh ấy, cô chỉ là con của mẹ kế. Sự sống chế t của cô chẳng liên quan gì đến Trương Thần Tây. Từ khi cô được đưa vào bệnh viện đến giờ, anh ấy có lo lắng cho cô chút nào không?”

 

Vương Hân Dụ lắc đầu, cô ta điê?n cu ồng cắ n vào tay mình. Ánh mắt chạm phải bữa sáng trên bàn, đôi mắt bỗng sáng lên.

 

“Đừng nhìn nữa, đó là đồ ăn tôi mua.”

 

Trương Thần Tây mở cửa bước vào, cô ta ngay lập tức mất đi dáng vẻ yếu ớt lúc nãy, lao vào lòng anh ấy.

 

“Anh ơi, anh mau đuổi cô ta đi, cô ta bắt nạt em.” 

 

Vương Hân Dụ giơ tay lên, mu bàn tay vừa mới rút ki m tru yền còn in dấu bầm tím, có cả những vết má—u chưa khô.

 

Cô ta ôm chặt Trương Thần Tây, khóc như mưa.

 

Tôi đứng bên cạnh họ không hề ngăn cản, đồng thời cũng không quên lắc chuông để đề phòng cô em gái khóc đến ngất xỉu.

 

Tôi thật chu đáo.

 

10

 

Không thể không nói, tốc độ của bác sĩ thật sự rất nhanh. Chỉ trong vài phút, Vương Hân Dụ đã được bác sĩ kéo ra, bă ng b ó lại, tru-yền dịc h, và ng”hiêm c ấm cô ta cử động lung tung.

 

Tôi và Trương Thần Tây dựa vào hành lang bệnh viện, thầm cười:

 

“Chắc cô em này thật sự xem tiểu thuyết đến ngớ ngẩn rồi.”

 

“Giống như một kẻ đi ên vậy.”

 

Ngoài trời rất lạnh, tôi run rẩy không ngừng.

 

Trương Thần Tây bảo tôi về nhà trước chờ anh ấy.

 

Tôi quay về nhà anh ấy.

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Hơn mười một giờ, anh ấy ở bệnh viện nói cảm thấy buồn chán và lạnh lẽo.

 

Tôi đề nghị mở mic chơi game. Chơi được một lúc thì thua hết trận này đến trận khác.

 

Thật sự là quá tệ.

 

Trong tai nghe lại vang lên giọng nói mềm mại ngây thơ của Vương Hân Dụ: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”

 

Ôi! Càng thêm bực bội.

 

“Anh ơi, anh có thể kéo em chơi game không? Em rất dễ kéo mà.”

 

Trương Thần Tây lạnh lùng đáp: “Anh không dẫn gà mờ chơi, tay em có thể chơi được không?”

 

Vương Hân Dụ bị đá nh gục KO.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-toi-co-mot-co-em-gai-tra-xanh/chuong-9.html.]

Tôi cười lạnh, cố tình giả giọng khàn khàn, bắt chước giọng Vương Hân Dụ: “Anh ơi, anh ơi, dẫn em bay với!”

 

Anh ấy không nhịn được cười: “Lâm Nam Nam, em đủ rồi đó.”

 

Tôi không đeo tai nghe, trong phòng không có ai nên mở âm thanh lớn.

 

Đang định mở trận tiếp theo, đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa.

 

Tôi vội vã chỉnh âm lượng điện thoại nhỏ lại: “Trương Thần Tây, hình như có người về, không biết có phải ba mẹ anh không.”

 

Trương Thần Tây lập tức nói: “Em khóa cửa phòng lại trước, đừng ra ngoài. Đợi anh về, thoát khỏi game, tắt tiếng voice WeChat nhưng đừng tắt hẳn, đảm bảo anh nghe thấy động tĩnh bên đó.”

 

“Ok, anh mau về nhé.” Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng vô cùng hoang mang.

 

Âm thanh của Vương Hân Dụ vẫn không ngừng vang lên:

 

“Anh ơi, anh đi đâu vậy?”

 

“Anh ơi, ở một mình em sợ lắm.”

 

……

 

“Nhát gan thì ngủ sớm đi.” Trương Thần Tây nói với giọng lạnh lùng.

 

11

 

Tôi tắt đèn, âm thanh bên ngoài ngày càng lớn, như thể có người đang lục lọi tìm kiếm đồ đạc.

 

Bước chân từ từ tiến lại gần phòng tôi. 

 

Tôi kiểm tra lại cửa đã khóa chặt, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Anh Ngọc, anh có nghĩ chị có thể đã để lại cho Thần Tây ít tiền không?”

 

“Thần Tây chưa bao giờ nhắc đến với tôi, chắc không có đâu?”

 

Đó là giọng của ba Trương Thần Tây, tôi vô cùng chắc chắn.

 

“Anh nghĩ xem, hôm qua ngay trước mặt anh, nó chuyển cho bạn gái ba ngàn mà mắt cũng không chớp một cái, làm sao mà  nó không có tiền được?”

 

“Anh Ngọc, chúng ta đi xem phòng Thần Tây thử xem.”

 

Bên ngoài bỗng lặng im.

 

“Có lý, tôi vào xem thử.”

 

“Cửa đã khóa rồi,” Vương Nhiễm nói.

 

“Vậy để tôi đi lấy chìa khóa, tối nay chúng ta phải tìm thật kỹ lưỡng.”

 

Tôi trốn dưới gầm giường, đèn trong phòng đã bật, hai đôi chân bắt đầu di chuyển.

 

Tin nhắn WeChat từ Trương Thần Tây hiện lên: [Anh sắp đến rồi, anh luôn ở đây, đừng sợ.]

 

Tôi tắt màn hình điện thoại, bên tai lại vang lên tiếng lục lọi. 

 

Vương Nhiễm leo lên giường, lật tìm từng chút một trên tủ đầu giường, vén chăn lên lục tung từng tấc.

 

Rốt cuộc họ đang tìm gì vậy?

 

Tôi cố gắng thu mình vào khoảng không dưới tủ đầu giường, lo sợ bị họ phát hiện.

 

Tay tôi chạm vào một cuốn sổ mềm, cuộn trong lòng bàn tay để xoa dịu căng thẳng.

 

“Nếu anh còn không tìm thấy tiền, căn nhà này thực sự sẽ phải thế chấp, chúng ta sẽ chẳng còn đường sống đâu.”

 

“Tôi làm gì còn tiền nữa? Cô đâu phải không biết tình hình của tôi. Giờ cô cứ ép tôi, tôi còn biết phải làm sao?”

 

“Anh Ngọc, em không có ý ép anh. Em chỉ lo cho anh và đứa con trong bụng em thôi mà,” giọng nũng nịu của Vương Nhiễm làm tôi rùng mình.

 

Từng này tuổi rồi mà còn biết làm nũng.

 

“Anh không thể để con của chúng ta sinh ra mà không có chỗ ở được, đúng không?.”

 

“Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Tôi nhất định sẽ tìm ra số tiền mà con mụ Triệu Lâm để lại cho Trương Thần Tây.”

 

Thì ra Triệu Lâm là mẹ của Trương Thần Tây.

 

Họ đang tìm tài sản mà mẹ của Trương Thần Tây để lại cho anh ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận