Bạn trai tôi có một cô em gái trà xanh

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách, nhưng phòng của anh ấy thì nhỏ nhất, chất đầy sách vở rất chật chội.

 

“Họ để anh ngủ trong cái phòng nhỏ này à?” Trông nó giống như một phòng đọc sách tạm thời.

 

Sao lại đối xử tệ với bạn trai của tôi như vậy? 

 

Tôi lập tức nổi giận.

 

“Anh học đại học, không thường về nhà, ngủ ở đâu cũng không quan trọng. Tối nay xin lỗi em phải ngủ ở đây, anh sẽ ra sofa.”

 

Anh ôm tôi, dẫn tôi đến bên cửa sổ, nắn nắn mặt tôi, “Thôi nào, đừng giận, em xem cảnh ở đây đẹp nhất mà.”

 

“Trương Thần Tây, anh lại nắn mặt em, lại đây để em nắn mặt anh một cái.”

 

“Đừng có mà mơ, Nam Nam ngốc.”

 

Tôi cầm gối ôm của Trương Thần Tây đuổi theo anh đánh. 

 

Ngay cửa đứng hai người, mắt tròn xoe nhìn chúng tôi.

 

Vài phút sau.

 

Tôi ngồi cạnh Trương Thần Tây, cảm thấy lúng túng khi nhìn về phía ông bố và mẹ kế của anh ấy đang ngồi trên sofa đối diện.

 

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y vào áo của Trương Thần Tây, mặt đỏ bừng. 

 

Ai mà hiểu được sự ngượng ngùng của tôi, hình ảnh dịu dàng ngoan ngoãn của tôi ngay lập tức tan biến.

 

“Đây là bạn học của Thần Tây à?” Mẹ kế của Trương Thần Tây rót nước nóng cho chúng tôi, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

 

Trương Thần Tây nắm tay tôi, đặt lên đùi mình, không để ý đến mẹ kế của anh: “Bố, đây là bạn gái của con, Nam Nam.”

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Ông bố anh mỉm cười với tôi: “Ừ, nhìn ra rồi. Con trai này im lặng một tiếng đã đưa người về, bố còn không kịp chuẩn bị gì cho con dâu tương lai.”

 

Tôi vội vàng xua tay: “Chú ơi, cháu không cần gì cả.”

 

“Đưa cho con chút tiền, con chuyển cho Nam Nam làm quà gặp mặt.” Trương Thần Tây lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào bố.

 

Ông bố anh hơi cứng đờ, nhìn qua tôi.

 

Tôi lập tức cúi đầu, không liên quan đến tôi, đừng nhìn tôi.

 

Cuối cùng, bố anh chuyển cho Trương Thần Tây năm nghìn, Trương Thần Tây thì chuyển cho tôi tám nghìn ngay trước mặt bố và mẹ kế.

 

【Đinh! Số tiền 8000 đã vào tài khoản Alipay của bạn.】

 

Hai cặp mắt ngay lập tức nhìn về phía điện thoại trên tay tôi.

 

Tôi ngượng ngùng thu tay lại, giấu tay nhỏ vào trong tay áo rộng thùng thình.

 

“Anh chuyển cho em nhiều tiền như vậy làm gì?”

 

“Em cứ giữ, anh đưa em về nhà xa xôi như vậy không phải để em chịu thiệt thòi.” Anh lại nắn mặt tôi một cái.

 

Tôi tức tối nhìn anh ấy, thấy anh ấy cười mãn nguyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-toi-co-mot-co-em-gai-tra-xanh/chuong-5.html.]

Tôi lén nhắn tin cho anh ấy: 【Trương Thần Tây, anh c.h.ế.t chắc rồi!】

 

Chúng tôi trò chuyện một lúc, sau đó bố Trương Thần Tây ra ngoài mua đồ, còn mẹ kế thì vào bếp chuẩn bị bữa tối.

 

Tôi đi tìm phòng vệ sinh, lúc quay lại thì nghe thấy mẹ kế anh ấy dường như đang gọi điện cho ai đó.

 

“Ừ… đúng vậy, nó đưa bạn gái về rồi.”

 

“Trông có vẻ hơi điê n đi ên khù ng k hùng.”

 

“Vẻ ngoài… cũng bình thường thôi, không xinh bằng Tiểu Dụ.”

 

 

Ai điê n điê n kh ùng kh ùng? Ai trông bình thường cơ chứ?

 

Tôi nắm chặt tay, suýt nữa xông vào, nhưng rồi đột nhiên nghe bà ta nói tiếp: “Ừ, Tiểu Dụ còn chưa biết chuyện này, tôi đang nghĩ cho con bé, nó sẽ nghe lời thôi.”

 

Tôi ngừng bước, cảm thấy cuộc trò chuyện này có gì đó kỳ lạ.

 

6

 

Buổi tối.

 

Tôi và Trương Thần Tây ngồi bên bàn ăn. Mẹ kế của anh ấy, Vương Nhiễm, rất nhiệt tình nấu một bàn đầy thức ăn.

 

Vương Hân Dụ đeo cặp sách bước vào, cô ta đứng bên cạnh bàn, hai tay nắm chặt quai cặp, nhìn chằm chằm vào tôi.

 

“Cô ta là ai?”

 

Giọng Vương Hân Dụ rất lạnh, hoàn toàn khác biệt với chất giọng ngọt ngào trong video.

 

Vương Nhiễm tháo cặp sách của Vương Hân Dụ: “Đây là bạn gái của anh con, gọi chị đi.”

 

Vương Hân Dụ lườm tôi một cái, giật lấy cặp sách từ tay Vương Nhiễm rồi chạy vào phòng, đóng cửa cái “rầm” thật mạnh.

 

Tôi liếc nhìn Trương Thần Tây, anh gắp đồ ăn cho tôi: “Ăn cơm đi, đừng bận tâm đến họ.”

 

Bố của Trương Thần Tây cười gượng: “Ăn đi, ăn đi.”

 

Một lát sau, Vương Hân Dụ bị mẹ kéo ra. Bà múc cơm cho cô ta, rồi đưa canh: “Đứa bé này đang học lớp 12, tính tình hơi nóng nảy, mọi người đừng để bụng.”

 

Tôi định gắp củ cải, Vương Hân Dụ cũng định gắp củ cải. Tôi chuyển sang món khác, cô ta tiếp tục muốn tranh với tôi. 

 

Sau ba bốn lần, tôi vẫn không gắp được miếng củ cải nào, tất cả đều bị cô ta cư ớp mất.

 

Tôi vừa định nổi giận thì Trương Thần Tây đột nhiên đứng dậy, bưng cả đĩa củ cải lên, gắp hai miếng cho tôi.

 

Sau đó, anh trút cả đĩa củ cải vào bát của Vương Hân Dụ: “Thích ăn thế cơ à? Ăn hết đi, không được để sót miếng nào.”

 

Vương Hân Dụ trừng mắt nhìn Trương Thần Tây, nước mắt tuôn như suối: “Anh ơi, anh làm gì vậy? Sao anh lại b ắt n ạt em!”

 

Bố của Trương Thần Tây đứng lên: “Làm cái gì vậy? Con là anh trai, sao lại b ắt nạ t em gái mình?”

 

“Em ấy b..ắt n))ạt bạn gái con, mọi người không thấy à?” Trương Thần Tây giận dữ, vẻ mặt đầy uy lực.

 

Dù gì bạn trai topi cũng cao hơn 1m8, đứng thẳng người còn cao hơn bố anh nửa cái đầu, tạo ra cảm giác á p l ực không hề nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận