Bạn trai 200 triệu của tôi
Chương 8
Tống Diệm cúi đầu, trán chạm vào trán tôi, kéo tôi lại gần hơn. Dù trong phòng tối om, nhưng dường như một vài tia sáng le lói cũng đủ để làm sáng lên đôi mắt đen láy của anh. Anh hạ giọng:
"Vu Tư Tư, tuy anh là cái máy rút tiền, nhưng anh cũng là đàn ông, em cứ yên tâm để anh ở đây như vậy sao?"
Tim tôi đập thình thịch, hơi luống cuống quay mặt đi.
"Không yên tâm."
"Vậy thì thôi, ngồi với anh trên sofa một lát."
Tống Diệm ngồi phịch xuống sofa, kéo nhẹ tay tôi, tôi ngã vào lòng anh.
"Tư Tư, tâm trạng anh không tốt, em dỗ anh đi."
Mặt tôi đỏ bừng, nằm úp mặt vào lòng anh suy nghĩ hồi lâu.
"... Anh đừng có tâm trạng không tốt nữa."
Tống Diệm không nhịn được cười khẽ, lồng n.g.ự.c theo đó rung lên nhè nhẹ, khiến tim tôi ngứa ngáy.
"Dỗ người cũng không biết dỗ, đây là đãi ngộ VIP mà em dành cho anh sao?"
Tôi bỗng dưng hơi bực mình: "Em đã cho anh ôm rồi, anh còn muốn gì nữa?"
"Thôi thôi thôi, không muốn gì nữa, thế này là tốt rồi."
Vừa dứt lời, điện thoại của Tống Diệm lại reo lên không đúng lúc.
Anh lấy điện thoại ra xem, rồi nhét vào tay tôi: "Em nghe đi."
Tôi liếc nhìn ghi chú, là tên một người phụ nữ, cảm thấy hơi lúng túng.