Bạn trai 200 triệu của tôi
Chương 11
23
Sáng sớm hôm sau, tôi xách theo đồ dùng cho mẹ và bé đã mua, ngồi lên xe của Tống Diệm, đi chăm sóc "tiểu tam" của anh ta ở cữ.
Đi đến cửa phòng bệnh, Tống Diệm dừng bước: "Em vào trước đi, lát nữa anh quay lại."
Tôi gật đầu, tự mình đi vào.
Người phụ nữ trong phòng bệnh đang ngủ.
Ước chừng 28, 29 tuổi, toàn thân trắng đến phát sáng, chắc hẳn là người phụ nữ mà tôi vô tình đụng phải ở trung tâm thương mại lần trước.
Tôi cố gắng nhẹ nhàng đặt đồ xuống, không ngờ vẫn đánh thức cô ta.
Người phụ nữ chậm rãi chống người dậy:
"Em gái, sao em lại tới đây? Tống Diệm đâu?"
Lòng tôi chua xót, một câu "em gái" gọi thân thiết như thể chúng tôi quen biết từ lâu.
Quả nhiên, đàn ông có tiền đúng là có thể khiến phụ nữ gạt bỏ mọi hiềm khích, không tiếc xưng hô như chị em ruột thịt.
"Chị khỏe ạ." Tôi rất biết điều chào hỏi, bắt đầu rót nước nóng cho cô ta: "Tống Diệm nói lát nữa anh ấy quay lại, bảo em vào chăm sóc chị trước."
"Đừng đừng đừng, em cứ để đấy, em là khách, sao có thể để em chăm sóc chị được chứ?"
"Không sao đâu chị ạ." Tôi cười gượng gạo, bắt đầu làm việc.
Thôi được rồi, cứ coi như mình tìm được một công việc làm bảo mẫu đi.
Mỗi tháng hai trăm triệu, tôi tuyệt đối không lỗ.
Đang làm việc hăng say, một người đàn ông lạ mặt bước vào.