Anh vẫn đứng đó.
Dáng người cao gầy đứng dưới ánh đèn, mang theo chút gì đó… cô đơn không tên.
Ngực tôi hơi nhói lên.
Nhưng tôi vẫn quay đầu, từng bước từng bước rời đi.
Bởi vì Giang Yến—là anh trai của Giang Kỵ.
Còn tôi… đã từng quen Giang Kỵ nửa năm.
Giờ lại dính vào một mối quan hệ hỗn loạn với Giang Yến.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng:
Đến đây thôi.
Không thể tiếp tục điên cuồng như thế được nữa.
11
Giang Yến là người rất giữ lời.
Tối hôm đó tôi rời đi, quả thật anh không tìm tôi thêm lần nào.
Tôi vẫn đi làm thêm đúng giờ ở nhà hàng.
Quản lý có hỏi thăm vài lần,
Nhưng tôi không nói gì, anh ta cũng không gặng hỏi nữa.
Còn Giang Kỵ… cũng không ở bên cô gái hôm trước bao lâu.
Vài hôm sau, cậu ta lại đổi người mới.
Lần này là một cô gái còn nhỏ tuổi, ngoan ngoãn và nhút nhát.
Nhìn là biết, hoàn cảnh chắc chẳng khá hơn tôi năm đó là mấy.
Có vẻ Giang Kỵ cũng sợ dọa cô ấy, nên ra sức tỏ ra lịch thiệp, dịu dàng.
Lúc đầu nhìn cậu ta như thế, tôi vẫn thấy có chút ngẩn ngơ.
Nhưng rồi chỉ thấy buồn cười.
Có lẽ Giang Kỵ mãi mãi không hiểu—
Tình cảm lừa mà có, thì không bao giờ là thật.
Sớm muộn gì cũng sẽ tan biến.
Và người như cậu ta… chẳng bao giờ xứng đáng nhận được tình yêu chân thành của ai cả.
Nhìn cô gái kia, tôi lại không tránh khỏi nhớ đến chính mình trước đây.
Cuối cùng vẫn thấy không đành lòng.
Vì vậy khi cô ấy đi vệ sinh, tôi lặng lẽ gọi lại.
“Chị gọi em à?” Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.
“Giang Kỵ đang theo đuổi em đúng không?”
Cô gái đỏ mặt, khẽ gật đầu.
“Anh ta có nói… em là mối tình đầu của anh ta không?”
Cô gái lắc đầu: “Không. Anh ấy nói từng yêu một lần rồi.”
“Sao chị lại hỏi vậy?” Cô có vẻ cảnh giác: “Chị cũng thích anh ấy à?”
Tôi lắc đầu.
“Chị chỉ thường xuyên thấy anh ta đưa nhiều cô gái khác nhau đến đây. Nên muốn nhắc em—đừng để bị lừa.”
Cô gái định nói gì đó, nhưng sắc mặt bỗng thay đổi.
“Giang Kỵ…”
Cô ấy nhìn ra phía sau tôi, rồi chạy tới ôm chặt cánh tay Giang Kỵ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị nhân viên kia vừa nói mấy câu rất lạ với em.”
“Anh quen chị ấy à?”
Chắc Giang Kỵ lắc đầu.
“Vậy sao chị ấy lại nói sợ em bị anh lừa?”
Tôi thoáng sững người.
Rồi lại không kìm được mà bật cười tự giễu.
Tôn trọng nhân duyên của người khác, đừng xen vào nghiệp quả của họ.
Tôi lại quên mất bài học đó rồi.
“Chị ta chắc thích anh rồi nên mới cố ý phá rối phải không, Giang Kỵ?”
“Em cứ về bàn trước đi, anh nói với chị ấy vài câu.”
Cô gái ngoan ngoãn rời đi.
Giang Kỵ bước đến gần tôi.
Tựa lưng vào tường, ánh mắt mang theo một chút hững hờ lười biếng.
Trông cứ như hồi mới theo đuổi tôi—nhã nhặn, dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trai-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-4.html.]
“Ghen rồi à?”
Cậu ta đưa tay định chạm vào má tôi.
Tôi lập tức né tránh.
Không muốn nói chuyện thêm với cậu ta, xoay người rời đi.
“Tán Anh.” Giang Kỵ gọi tôi lại.
“Thật ra mấy ngày nay, anh vẫn nghĩ đến em.”
“Em cũng muốn quay lại đúng không?”
“Nếu không, em đã chẳng nói mấy lời đó với cô ấy.”
“Anh nghĩ nhiều rồi. Chỉ là tôi mềm lòng—không muốn thấy người khác bị lừa giống tôi.”
Cậu ta bật cười: “Tán Anh, em không cần ngại khi thừa nhận.”
Tôi cũng bật cười lạnh: “Anh nghĩ sao cũng được. Tôi phải làm việc.”
“Tôi đợi em tan ca.”
Tôi không đáp.
Nhưng đến khi hết giờ, tôi thay quần áo và bước ra khỏi nhà hàng…
Lại nhìn thấy Giang Kỵ đang đứng ngoài.
Và bên cạnh cậu ta—là Giang Yến.
12
Giang Kỵ đứng trước mặt anh trai, khí thế tan biến sạch.
Trông cứ như một cậu học sinh ngoan ngoãn đang chờ bị phạt.
Còn Giang Yến chỉ lặng lẽ đứng đó, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Tim tôi như lỡ mất một nhịp.
Người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị trước mắt này, sao có thể là cùng một người với người từng dịu dàng bôi thuốc cho tôi, cẩn thận kiểm tra vết thương của tôi?
Tôi lập tức quay đi, muốn tránh mặt.
Nhưng Giang Kỵ đã nhìn thấy tôi.
“Tán Anh!”
Cậu ta gọi tôi, sải bước tới, kéo tôi đến trước mặt Giang Yến.
“Anh à, những gì em vừa nói… đều là lời thật lòng!”
Giang Yến giọng nhàn nhạt: “Cậu thì khi nào yêu mà không nói thật lòng?”
“Lần này thật sự khác!”
Giang Kỵ vội vàng giải thích: “Em vẫn thích Tán Anh nhất!”
Giang Yến nghiêng đầu nhìn tôi: “Tán Anh, em nói đi.”
Tôi không dám nhìn thẳng anh,
Chỉ cúi đầu, mắt dán chặt vào mũi giày.
“Em không thích anh ấy, cũng không muốn quay lại.”
“Tán Anh!”
Giang Kỵ lập tức kích động.
Giang Yến lại dịu giọng, nói như đang vỗ về: “Gào gì mà gào, cẩn thận dọa cô ấy sợ.”
“Anh…”
“Cô ấy đã nói không muốn quay lại. Là đàn ông, biết tôn trọng người khác một chút. Đừng quấn lấy người ta nữa.”
Giang Kỵ còn định phản bác,
Nhưng giọng Giang Yến đã lạnh đi: “Sao? Ngay cả lời của anh mà cậu cũng không nghe nữa?”
“Buông tay cô ấy ra.”
Giang Kỵ không còn cách nào khác, đành phải thả tôi ra.
Tôi theo phản xạ liếc nhìn Giang Yến một cái, khẽ nói: “Anh Giang, em về trường trước.”
“Muộn rồi, để anh cho tài xế đưa em về.”
“Không cần đâu ạ, cũng gần thôi, em đi bộ là được.”
Giang Yến không nói thêm, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người rời đi.
Khi gần đến cổng trường, điện thoại tôi vang lên.
Là một tin nhắn từ số lạ:
“Tán Anh, chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu.”
Tôi rùng mình, lạnh sống lưng.
Xuất thân như Giang Kỵ, sẵn tính kiêu ngạo và hiếu thắng.
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, chỉ càng kích thích lòng chiếm hữu của cậu ta.
Tôi không sợ Giang Kỵ.
Nhưng nếu cậu ta cứ tiếp tục dây dưa mãi như thế…
Cũng thật sự khiến người ta phiền lòng.