ANH TRAI CỦA NGƯỜI YÊU CŨ

Chương 1

Lúc tôi vội vã chạy đến nhà hàng làm thêm,

 

Không ngờ lại chạm mặt Giang Kỵ.

 

Mà thật không may, cậu ta không đi một mình.

 

Ngoài mấy người bạn thân hay bám đuôi, còn có một cô gái—xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Đây là tháng thứ hai kể từ khi Giang Kỵ bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi.

 

Chúng tôi quen nhau chưa đến nửa năm.

 

Cậu ta bắt đầu tỏ vẻ chán nản.

 

Tôi có thể cảm nhận được sự lơ đãng trong từng ánh mắt, từng lời nói.

 

Và lờ mờ nghe được, cậu ta hình như đang để ý một cô gái mới chuyển đến.

 

Chắc là cô gái đi cùng hôm nay rồi.

 

Đám bạn của Giang Kỵ gọi cô ta là “chị dâu nhỏ”.

 

Giống hệt như trước kia, khi họ cũng từng vui vẻ gọi tôi là “chị dâu nhỏ” như thế.

 

“Chị dâu, bọn em thề thật mà, Giang Kỵ chưa từng yêu ai đâu.”

 

“Phải đó, tôi lấy nhân cách bảo đảm, Giang Kỵ nhà chúng tôi sống độc thân hai mươi năm nay.”

 

Tôi khẽ bật cười—một nụ cười đầy mỉa mai.

 

Những lời này, tôi còn lạ gì nữa.

 

Bởi vì khi Giang Kỵ theo đuổi tôi,

 

Mấy người này cũng từng nói y hệt.

 

2

 

“Bảo bối, anh thực sự chưa từng yêu ai. Mọi người có thể làm chứng, em là mối tình đầu của anh.”

 

Giang Kỵ chẳng chút do dự kéo cô gái vào lòng.

 

Y hệt cách cậu ta từng dỗ tôi ngày trước—ôm chặt cô gái đó ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng dỗ dành.

 

Nhưng cô gái ấy lại đỏ mặt phản bác: “Bạn bè anh đều thân thiết với anh, đương nhiên sẽ nói giúp anh rồi.”

 

“Vậy em muốn thế nào mới chịu tin?”

 

“Hay là anh thề đi, nếu anh lừa em thì…”

 

Lời thề còn chưa kịp nói xong, cô gái đã hoảng hốt đưa tay bịt miệng cậu ta.

 

“Không được nói bậy! Em tin anh, được chưa?”

 

“Xót anh rồi à?”

 

Giang Kỵ cười đắc ý, “Vậy… thơm anh một cái nhé?”

 

Tiếng cổ vũ ầm ĩ vang lên xung quanh.

 

Cô gái ngượng ngùng kiễng chân hôn nhẹ lên má Giang Kỵ.

 

Cậu ta liền đưa tay ôm lấy mặt cô, đáp lại bằng một nụ hôn sâu.

 

Trong không khí ồn ào ấy, chẳng biết ai bỗng hốt hoảng kêu lên: “Tán Anh?”

 

Giang Kỵ theo phản xạ đẩy cô gái trong lòng ra.

 

Quay đầu lại—liền chạm phải ánh mắt của tôi.

 

3

 

Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía tôi.

 

Bạn bè của Giang Kỵ lộ vẻ thấp thỏm,

 

Như thể lo tôi sẽ làm ầm lên, khiến mọi thứ không thể vãn hồi.

 

Không khí chợt lặng ngắt.

 

Nhưng tôi thì không. Tôi thậm chí còn mỉm cười với vài người trong số họ.

 

Sau đó bình thản bước đến, đặt thực đơn lên bàn.

 

“Các bạn gọi món đi, tôi vào trong làm việc trước.”

 

Dứt lời, tôi xoay người đi về phía phòng thay đồ.

 

Cả bàn người sững lại.

 

Sự điềm nhiên của tôi dường như vượt ngoài dự đoán của họ.

 

Họ đâu có biết—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trai-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-1.html.]

 

Ngay từ khi Giang Kỵ bắt đầu lạnh nhạt với tôi, đã có người cố ý mách nhỏ vài chuyện.

 

Rằng cậu ta vốn là một công tử lông bông, phóng đãng.

 

Còn cái dáng vẻ dịu dàng lễ độ, không dính vào mấy chuyện lằng nhằng nam nữ lúc theo đuổi tôi…

 

Tất cả chỉ là diễn.

 

Giang Kỵ và bạn bè cũng không nán lại lâu.

 

Lúc họ rời đi, có người nói đùa: “Tưởng đâu Tán Anh thấy cảnh đó sẽ làm ầm lên chứ.”

 

“Yên ắng quá trời, không khéo đang âm thầm lên kế hoạch lớn thì toi.”

 

“Mặc kệ cô ta.”

Giang Kỵ có vẻ hơi mất hứng, lạnh giọng cười khẩy: “Chẳng lẽ trên đời này còn chuyện gì không giải quyết được bằng tiền à?”

 

“Đỉnh thật.”

 

“Bớt bớt đi anh bạn, để anh trai mày biết lại bị ăn đòn theo gia pháp đấy.”

 

Giang Kỵ nhíu mày: “Làm ơn đừng nhắc tới ông anh tao nữa được không?”

 

“Tao chịu hết nổi rồi. Ông ấy sống khổ hạnh thì thôi, còn muốn kéo tao đi tu theo à?”

 

“Nhưng mà, mấy năm nay anh mày thật sự không có người phụ nữ nào à?”

 

“Tao thì chưa từng thấy.”

 

“Chậc, uổng cái mặt đẹp với dáng người ấy.”

 

Đứng từ xa, tôi không nhịn được mà khẽ cong môi.

 

Gương mặt ấy, vóc dáng ấy, đúng là rất đỉnh.

 

Nhưng có uổng không ư?

 

Hình như… là không.

 

4

 

Cha mẹ của Giang Kỵ mất sớm.

 

Cậu ta được anh trai lớn hơn sáu tuổi – Giang Yến – một tay nuôi nấng.

 

Anh cả như cha, nên Giang Kỵ luôn vừa kính nể, vừa có chút sợ hãi người anh này.

 

Hồi tôi và Giang Kỵ mới quen nhau,

 

Có lần đang hẹn hò ăn tối thì tình cờ gặp Giang Yến.

 

Đúng dịp Tết, nên tôi đã kết bạn WeChat với anh ấy.

 

Giang Yến gửi cho tôi một bao lì xì rất lớn.

 

Tôi ngoan ngoãn gửi lời cảm ơn.

 

Ngoài chuyện đó ra, chúng tôi không có bất kỳ liên hệ gì.

 

Nhưng rồi—chỉ mới hai hôm trước thôi.

 

Tôi và Giang Yến đã… lên giường với nhau.

 

Khi Giang Kỵ đang ôm cô bạn gái mới ngọt ngào dỗ dành,

 

Thì Giang Yến cũng đang nhắn tin cho tôi.

 

Ban đầu tôi có trả lời vài dòng,

 

Nhưng sau đó không trả lời nữa.

 

Và dòng tin cuối cùng anh ấy gửi đến là:

 

“Vậy ra, Tán Anh, em nói nhiều như thế… chỉ để phủi tay chuyện đêm đó sao?”

 

5

 

Tôi thay đồng phục, chuẩn bị tan ca.

 

Đứng trước bồn rửa tay, chợt thấy đầu đau nhức.

 

Giang Yến có thể chỉ là say rượu mà lỡ chuyện.

 

Còn tôi, lại mang theo một chút ý nghĩ dơ bẩn trong lòng.

 

Người ta nói, khi bốc đồng, mất kiểm soát,

 

Luôn là lúc dễ gây ra sai lầm lớn nhất.

 

Nhưng tôi không ngờ…

 

Người nói ra hai chữ “chịu trách nhiệm” trước, lại là Giang Yến.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận