Ảnh Đế, Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà!
Chương 8
(28)
Sáng hôm sau, chương trình lại tiếp tục với một thử thách mới.
Thử thách lần này khá đơn giản: "Cùng nhau thực hiện một cảnh quay cảm động".
Tuy nhiên, tôi cảm thấy không có gì là đơn giản cả, đặc biệt khi người đóng cùng tôi là Giang Thiên.
Đạo diễn đưa ra kịch bản: một cảnh quay trong đó tôi và Giang Thiên phải thể hiện một cuộc trò chuyện tình cảm dưới ánh trăng.
Chúng tôi sẽ đóng vai một cặp đôi yêu nhau từ lâu nhưng vì một lý do nào đó, phải chia xa.
Cảnh quay yêu cầu chúng tôi phải thể hiện được cảm xúc chân thật và sâu sắc.
"Tống Vân, cố gắng thể hiện cảm xúc tự nhiên nhé."
Đạo diễn dặn dò, sau khi nhận thấy tôi có chút căng thẳng.
"Rồi, em sẽ cố gắng."
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút bất an.
Dù có hợp tác với Giang Thiên đã lâu, nhưng trong những cảnh quay kiểu như thế này, việc diễn ra cảm xúc thật sự là một thử thách không nhỏ.
Giang Thiên đứng bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, không có một chút thay đổi.
Nhưng tôi biết, lần này phải nắm bắt cơ hội,không thể đợi anh mở lời giúp đỡ mình.
Cảnh quay bắt đầu, và tôi phải bước vào vai một cô gái đang đối diện với việc chia xa người mình yêu.
Cảm xúc của tôi lúc này khá mâu thuẫn.
Đầu tiên là sự lo lắng khi không biết liệu tôi có thể diễn được tốt không.
Sau đó, là nỗi sợ hãi vì phải thể hiện tình cảm một cách quá mức lộ liễu.
Giang Thiên vẫn im lặng, ánh mắt anh không rời tôi.
Khi tôi bắt đầu diễn cảnh quay, tôi không thể ngừng cảm thấy mình như đang lạc lối.
"Anh Giang, tại sao chúng ta lại phải chia tay?"
Tôi hỏi, giọng nghẹn lại.
Giang Thiên nhìn tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
"Chúng ta không thể mãi ở bên nhau. Dù tôi yêu em, nhưng… mọi thứ không thể như vậy."
Anh trả lời, giọng anh không có chút d.a.o động.
Tôi nhìn vào mắt anh, không hiểu sao, tôi lại cảm thấy như tất cả những cảm xúc này là thật.
Không phải vì kịch bản, mà là vì thứ gì đó đang lẩn khuất trong mắt Giang Thiên.
Cảnh quay kết thúc, nhưng tôi vẫn còn đứng đó, cảm giác nghẹn ngào cứ dâng lên.