Ảnh Đế, Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà!
Chương 6
(22)
Ngày hôm sau, chương trình công bố thử thách tiếp theo: "Hợp tác vượt chướng ngại vật".
Cả đội phải cùng nhau vượt qua một loạt các thử thách gian nan, có thể là đu dây, leo núi nhân tạo, hoặc chạy qua một khu vực đầy chướng ngại vật.
Tôi nhìn thấy Giang Thiên đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình thông báo.
Không biết anh có lo lắng không, nhưng tôi thì có cảm giác như mình sẽ bị bầm dập hết cả người sau thử thách này.
"Anh Giang, lần này chắc chúng ta sẽ phải phối hợp tốt đấy!"
Tôi cố gắng tỏ ra lạc quan.
Anh nhìn tôi một chút rồi lạnh nhạt nói:
"Không có gì khó. Cứ làm theo tôi."
"Nhưng anh là chuyên gia trong mấy việc này rồi, tôi chỉ biết nhìn thôi đấy!"
Tôi cười, cố giấu đi cảm giác lo lắng.
Giang Thiên chỉ nhún vai, không nói gì thêm.
Thế nhưng khi thử thách bắt đầu, tôi thực sự phải kinh ngạc vì khả năng của anh.
Anh vượt qua mọi thử thách mà không có gì khó khăn, động tác mượt mà, chính xác, khiến tôi – người theo sau anh, cảm thấy vừa thán phục, vừa lo sợ.
"Anh Giang, anh không sợ sao?"
Tôi thở hổn hển, vừa trèo lên một bức tường cao.
Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, như thể nói: Tôi không cần sợ.
Nhưng khi tôi gặp phải một thử thách gian nan – đu dây qua một vực sâu – tôi lúng túng đứng yên một chỗ.
Tôi sợ độ cao.
Mặc dù đã cố gắng tập trung, nhưng sợ hãi vẫn khiến tay chân tôi trở nên run rẩy.
Giang Thiên nhìn tôi một lúc lâu, rồi bước lại gần.
"Tống Vân, đừng để sự sợ hãi điều khiển."
Giọng anh vang lên trầm ấm.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.
Lần này, ánh mắt anh có một cái gì đó... giống như sự kiên nhẫn, sự quan tâm.
"Được rồi."
Tôi hít sâu một hơi, quyết tâm làm theo anh.
Giang Thiên không rời mắt khỏi tôi.
Anh đứng gần, sẵn sàng giúp đỡ nếu tôi cần.
Chúng tôi cùng nhau vượt qua thử thách đó, từng bước từng bước.
Cảm giác nắm tay nhau qua sợi dây thừng, cảm giác anh kiên nhẫn đợi tôi vượt qua, khiến tôi không khỏi cảm thấy trái tim mình đập mạnh.