Yến Hiểu Xuân
1
1
xuyên sách bốn năm, mới gặp nam chính Lục Hàn Xuyên.
Hắn bảo mài kiếm cho .
Phải quỳ xuống mà mài.
“Phải cắt sắt như bùn.” Trong Ngự Thư Phòng, để cho một bóng lưng lạnh lẽo đến cực điểm.
Thực chẳng cần hận đến thế, dù cũng chẳng cô tiểu thư khuê các của phủ Tể tướng mà ngày yêu đến khắc cốt ghi tâm.
giải thích thì c.h.ế.t chắc, giải thích thì vẫn còn sống thoi thóp đến giờ, dù cũng là sống bằng chết.
Nghe đồn vị Tân Đế trẻ tuổi tính tình thất thường, đành ngoan ngoãn lời.
buông tha, khẽ đầu, để lộ nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sắc mặt âm trầm khó đoán: “Nàng cũng hỏi xem, thế nào mới gọi là cắt sắt như bùn ?”
Không đợi trả lời, Lục Hàn Xuyên dậy, bước hai bước đến mặt .
Thân hình cao lớn che khuất ánh sáng trong mắt , đoạt lấy chuôi kiếm, vung một đường kiếm hoa, tùy ý cắt đứt chiếc trâm bạc cài tóc .
Đó là một chiếc trâm bạc đơn giản, chạm khắc thô sơ, tưởng sẽ để ý.
Lục Hàn Xuyên nhanh chóng xổm xuống, dùng chuôi kiếm hất cằm lên.
thích khuôn mặt của , cho dù nó tuấn tú như bước từ trong tranh nữa.
“Quả Xuân, nàng xem, kiếm cắt sắt như bùn, nếu dùng để cắt xương thì sẽ thế nào?”
run rẩy đưa tay , dường như hiểu lầm rằng nắm lấy tay áo , nên cố ý ghé sát hơn chút.
chỉ mò lấy nửa chiếc trâm bạc, giấu trong lòng.
“Nô tì nghĩ, tất nhiên cũng cắt xương như cắt bùn.”
ngờ, lời và hành động của khiến nổi giận đến thế.
Hắn chỉ cần nhẹ nhàng xoay cổ tay, bên trái sườn đau nhói.
đưa tay ôm lấy vết thương theo bản năng, m.á.u loang ướt một mảng lớn áo .
“Xem nàng đúng .” Lục Hàn Xuyên gần hơn, mũi kiếm của chĩa về phía một nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yen-hieu-xuan/1.html.]
Những hình phạt tàn khốc trong tiểu thuyết, giờ đây khi đích trải nghiệm, mới cảm nhận sự chân thực.
Vì , theo bản năng khao khát sống, chịu đựng cơn đau dữ dội lùi , nhưng ôm chặt lấy .
Lục Hàn Xuyên màng vết thương của , nâng lên mặt .
Khi nhận , đau đến nước mắt giàn giụa, thể rõ vẻ mặt của , nhưng câu với vẻ tàn nhẫn đến nhường nào:
“Nhất định giữ thứ tặng nàng ? Chẳng lẽ trẫm còn bằng một kẻ c.h.ế.t ư?”
kìm khổ một tiếng.
Trong nguyên tác, khi chết, còn lưu luyến và buông bỏ hơn bây giờ nhiều lắm.
Tiếng của động đến vết thương m.á.u tươi tuôn .
run rẩy từng chữ một với : “Bạch nguyệt quang, bạch nguyệt quang, sống thì còn tính là bạch nguyệt quang gì chứ?”
Hắn sẽ hiểu rằng đang đến bản thể thực sự. Hắn chỉ nghĩ, đang về đàn ông tặng chiếc trâm bạc .
Vị Huệ Vương gia – Lục Nguyệt Quân, vốn định xuất gia, kéo về hồng trần.
2
Khi xuất giá, Lục Hàn Xuyên vẫn đăng cơ Hoàng đế, và Tam Hoàng Lục Nguyệt Quân đều vẫn là Hoàng tử.
Ở trong phủ cha đắc ý : “Con vì Thánh thượng còn lập Thái tử ? Vì bọn họ đều đang chờ đó!”
Chờ gì ư? Chờ xem cha , một trọng thần trong triều, sẽ gả cô con gái cưng chiều lên tận trời cho vị Hoàng tử nào.
Cha mất một mắt, là vết thương trong lúc hộ giá.
Cho nên Lão Hoàng đế đang bệnh nặng nhớ ơn , ban cho cả tộc vinh sủng tối cao, thậm chí đến vị trí Thái tử cũng cân nhắc ý của cha .
, một đến từ hiện đại, xem nhiều ví dụ, đương nhiên cũng hiểu đạo lý thịnh cực tất suy, vật cực tất phản.
Vì thế dùng lý do đường hoàng để gạt bỏ Lục Hàn Xuyên, lúc đó khả năng lập Thái tử nhất .
Mặc dù nguyên nhân cơ bản là nội dung trong cốt truyện gốc rằng là bạch nguyệt quang của Lục Hàn Xuyên, cung là c.h.ế.t thây, nên để bảo tính mạng, tránh xa ngay từ đầu.
Mẫu ngạc nhiên: “Không từ nhỏ con quấn quýt Ngũ Hoàng tử nhất ? Đầu năm còn la làng rằng lấy ngài thì lấy ai, giờ đổi tính nết ghê gớm ?”
ấp úng giải thích: “Con chỉ coi ngài là ca ca chơi thôi, trong lòng con ngài .”