Cuối cùng, lúc giữa trưa, đến cổng núi Diệu Nhân Cổ Tự, lưng chừng núi Tiểu Chu.
Các điện thờ của chùa miếu sừng sững uy nghi, khói hương nghi ngút, sương núi dường như cũng quanh năm tan, bao phủ lấy mùi lạnh lẽo của cây cối cỏ dại nhưng khiến nhẹ nhõm.
Xe ngựa cổng núi, Ngô Cẩm Họa và những khác lượt xuống xe ngựa. Một tăng nhân cổng chùa buông chổi xuống, về phía bọn họ.
Cố quản sự tiến lên đón, vài câu với vị tăng nhân với Ngô Cẩm Họa: "Cô nương, dặn dò xong xuôi, hiện giờ cô nương thể phòng nghỉ ngơi , lát nữa sẽ sai các bà tử mang bữa trưa đến phòng cô nương, chỉ là ở ngoài ăn uống đạm bạc, còn mong cô nương thông cảm."
Ngô Cẩm Họa gật đầu, : "Cảm ơn Cố quản sự vất vả sắp xếp, ngươi vất vả ." Sau đó, nàng theo vị tiểu tăng dẫn đường, leo lên các bậc đá ven núi.
Cố quản sự nhướng mày bóng lưng nàng: "Đã sắp xếp thỏa ?"
Một bà tử bên cạnh bước cúi thấp : "Vâng, Cố quản sự, việc đều sắp xếp thỏa ạ."
Ông thoáng qua bà tử: "Tuyệt đối lỡ việc của Thái phu nhân, nếu cả ngươi và đều sẽ phạt nặng!"
"Cố quản sự yên tâm, Đại công tử sắp xếp ở sương phòng phía đông , chỉ đợi tối nay... Tam phu nhân cũng hẹn các nữ quyến của quan , sáng mai sẽ đến đây lễ Phật ngắm hoa, thể bắt tại trận, Đại công tử sẽ thể chối cãi nữa."
"Vậy thì !" Ông lạnh một tiếng, đó tự chầm chậm trong chùa.
Ngôi chùa lớn, chỉ nhỏ bé nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, tường xám ngói xanh mái vàng, hậu viện xung quanh rêu phong đá lạnh, cảnh sắc vô cùng tươi , con đường núi xa xa cũng thâm sâu khó lường.
Ngô Cẩm Họa sân, ở trong sương phòng phía tây. Sau khi chải đầu rửa mặt và nghỉ ngơi một lúc, đám bà tử liền mang đến mấy chiếc hộp sơn lớn.
Ngô ma ma đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn, lượt bày các món lên bàn, quả thật là cơm chay đạm bạc, ngay cả khi ở nhà, thức ăn của hạ nhân cũng đến nỗi chỉ mấy đĩa chay lèo tèo như .
Suốt chuyến đường thủy đường bộ vất vả, khiến Ngô Cẩm Họa mất hết khẩu vị. Nàng đặt đũa xuống, suy nghĩ kỹ càng trong đầu, rốt cuộc thì vị cô tổ mẫu của nàng, Thái phu nhân của phủ Quốc Công, tại lặn lội ngàn dặm đưa nàng từ phủ Sung Châu đến kinh đô?
Hơn nữa, suốt dọc đường , Cố quản sự đều dặn dò thuyền phu vội vàng gấp rút lên đường, nhưng tại đến ngay cửa nhà , nhất định để nàng ở Diệu Nhân Tự một đêm chứ? nàng thực sự thể nghĩ điều gì kỳ lạ trong đó, đành tự an ủi rằng, đến thì cứ an phận !
Đêm đó, đến giờ Hợi, vạn vật xung quanh đều chìm tĩnh lặng, nhưng một đàn sơn ca đang nghỉ ngơi cành cây bỗng nhiên như điều gì đó giật , vỗ cánh bay toán loạn lên trời như chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/y-xuan-chang-muon/chuong-6-den-canh-ba-thau-ro-long-nguoi-dieu-nhan-tu-lai-gap-nguy-hiem-2.html.]
Mà ngay gốc cây đại thụ , Ngô Cẩm Họa nắm tay Ngô ma ma, đang liều mạng chạy khỏi tây sương phòng của ngôi chùa mà ban ngày bọn nàng sắp xếp cho, một mạch chạy trốn khu rừng sâu trong chùa.
Đằng là một đội sai vặt hộ viện đang truy đuổi, bọn họ giơ cao ngọn đuốc, mang theo một trận ồn ào, chớp mắt sắp đuổi kịp.
Mỗi bước mỗi xa
Hai chủ tớ bọn nàng liều mạng chạy về phía , chạy ẩn nấp. May mắn , bây giờ là nửa đêm, bốn bề tối đen như mực, hơn nữa những phía dường như cũng chút kiêng dè, dám rầm rộ tìm kiếm.
Chỉ là bước chân của nữ tử khuê các cuối cùng vẫn kém hơn so với những sai vặt hộ viện quen việc nặng nhọc, tiếng động cũng đang dần dần đến gần.
Ngô Cẩm Họa dẫn Ngô ma ma trốn chạy, còn loáng thoáng thấy tiếng Cố quản sự hạ giọng quát tháo: "Tuyệt đối để mấy nàng chạy thoát, hỏng việc Thái phu nhân dặn dò, tất cả các ngươi đều đừng hòng kết cục !"
Thấy chỉ còn cách một trượng vài bước chân nữa là bọn nàng sẽ phát hiện, hai nhanh chóng trốn bóng tối của rừng cây, dám phát một tiếng động nhỏ nào, nhanh chóng chạy sâu hơn trong rừng.
Có lẽ trời tuyệt đường , cuối cùng nơi sâu trong rừng, một căn viện ẩn hiện dần hiện mắt bọn nàng.
Trái tim vốn điềm tĩnh của Ngô Cẩm Họa lúc cũng kìm dâng lên một tia may mắn. Nàng nắm tay Ngô ma ma, cẩn thận ẩn rừng cây, tăng tốc bước chân.
Cuối cùng, hai thở hổn hển chạy đến ngoài cửa lớn của căn viện , cũng còn bận tâm đây là một lối thoát . Ngô ma ma nhanh chóng nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa đang mở, bà khe khẽ : "Cô nương, trông vẻ như là một căn viện bỏ hoang ở, chúng mau trong tránh một chút ?"
Ngô Cẩm Họa gật đầu, hai liền khom , lặng lẽ lẻn trong căn viện, nấp cánh cửa lớn, dám động đậy chút nào.
Cách đó xa, bóng lấp lóe, ùn ùn kéo đến.
Hai lặng lẽ trốn ở bên trong, Ngô Cẩm Họa ghé mắt qua khe cửa căn viện, ngoài thăm dò.
Ngô ma ma thở dốc hổn hển, khẽ hỏi: "Cô nương, giờ chúng đây?"
Ngô Cẩm Họa "suỵt" một tiếng, bịt miệng Ngô ma ma, hiệu cho bà im lặng. Nhìn ánh lửa bên ngoài cửa đột nhiên dừng cách đó một trượng, dường như dám tiến thêm, Ngô Cẩm Họa nheo mắt .
Bên ngoài căn viện còn mơ hồ truyền đến vài tiếng , gì đó như " thể để mấy nàng chạy thoát...", phản bác gì đó như "Thận Tư Viện thể xông ..."
Ngô Cẩm Họa cũng còn bận tâm nữa, nàng vội vàng kéo Ngô ma ma, tiếp tục khom , cẩn thận quanh quẩn.