lưng rời khỏi điểm cốt truyện đặc biệt , lững thững trở về nhà. Vừa thấy giường, mệt mỏi đến mức ngã xuống và chìm ngay giấc ngủ.
Lần , hiếm hoi mơ một giấc mơ . Trong mơ, ánh nắng ấm áp, trong lớp chăm chú học thuộc, ngoài cửa sổ vọng tiếng vui vẻ.
Thế nên, khi tỉnh , đầu tiên chính thức bước chân lớp học trong trò chơi .
Theo thiết lập, là sinh viên đại học. vì chăm chỉ cày độ hảo cảm của Giang Thành, gần như lúc nào cũng ở quán ăn thêm, chẳng học đàng hoàng bao giờ. Giang Thành thường xuất hiện bất định, chỉ khi trở về thể ngay lập tức thấy cơm canh nóng hổi, vì mà bỏ lỡ nhiều buổi học.
thời khóa biểu, quyết định hôm nay sẽ sớm để kịp buổi học đầu tiên trong ngày.
Đón ánh nắng dịu dàng, đến lớp khá sớm. Lúc trong phòng còn ít . chào hỏi đơn giản, tìm chỗ của lặng lẽ chờ thầy giáo đến.
Khi đang lật xem sách, bỗng cảm giác xuống bên cạnh.
đầu, liền đối diện với một đôi mắt màu hổ phách trong trẻo.
Đinh! - âm thanh trong trẻo của hệ thống vang lên.
Dưới nắng, mái tóc nâu hạt dẻ của lấp lánh, hàng mi dài, khi cúi mắt , ánh khiến cảm giác trân trọng tâm.
Trái tim "thình thịch" đập loạn.
Ở trong bóng tối quá lâu, gặp ánh mặt trời là cảm giác thế nào?
Là ấm áp đến mức khiến dám mở mắt.
"Chúc mừng! Đã giải khóa mục tiêu nam chính khả công lược: Từ Ức."
Phải , nghĩ nhỉ? Đây là một trò chơi otome, gì chỉ duy nhất một nam chính?
Từ đến giờ, nam chính đầu tiên gặp trong thế giới xa lạ là Giang Thành. Hiệu ứng chim non khiến che mờ lý trí, một lòng công lược , mà nhận đây vốn là một trò chơi rộng lớn hơn, còn nhiều khả năng khác.
Trong thoáng chốc, ngẩn ngơ nghĩ: Giấc mơ , đến lúc nên tỉnh .
Từ Ức là thanh mai trúc mã của , chúng lớn lên bên . Độ hảo cảm khởi điểm cao tới tám mươi.
"Dạo đến lớp? Ốm nặng lắm hả?" Từ Ức chẳng khách khí gì, thò tay chiếm nửa bàn , giật lấy cuốn sách lật vài trang, đó ném trả cho : "Một lát nữa thầy sẽ kiểm tra phần ."
"À? Ừm... giờ ." mới chợt nhận , cứ chằm chằm như thế lịch sự chút nào, liền cúi đầu sách, khẽ : "Cảm ơn ."
"......"
Hình như lỡ lời ? dám ngẩng đầu xem độ hảo cảm tụt bao nhiêu, chỉ im lặng ôn từ vựng.
"Cậu ..." Như một tiếng thở dài, ngay đó, gì đó nặng nặng, ấm áp áp đặt lên đầu .
Là lòng bàn tay Từ Ức.
"Có ai bắt nạt ? Hay là bệnh nặng quá? Sao với , còn cứ giữ bộ mặt thế ?" Giọng đầy quan tâm.
mấp máy môi, chẳng trả lời .
Bao nhiêu ngược thời gian, bao nhiêu cái c.h.ế.t lặp lặp ...
Còn giờ đây, ánh nắng, cần lo sợ cái c.h.ế.t bất ngờ sẽ ập tới bất cứ lúc nào, cứ như tất cả chỉ là một giấc mơ dài.
Ngẩng lên, mái tóc nâu , bỗng thấy tất cả chẳng thật chút nào.
"Chỉ là... ốm nặng thôi mà..." khẽ , ngẩn ngơ .
Bất ngờ, trán gõ một cái, vội vàng ôm đầu: "Á!"
Từ Ức thu tay , gật gù: "Xem bệnh nặng thật, đến mức ngốc luôn ."
"Này!"
"Yên tâm , bất kể xảy chuyện gì, giờ đều qua hết ." Từ Ức , dang rộng hai tay: "Đừng cái mặt như đang mơ nữa. rõ ràng ngay đây mà, tin thì ôm thử xem?"
Ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt , tô điểm thêm vẻ tươi sáng cho hàng mày đôi mắt .
Đẹp đẽ đến mức giống như một giấc mơ.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
cẩn trọng đưa tay , nhận cái ôm thật chặt.
Đột ngột rơi vòng n.g.ự.c ấm áp, nhắm mắt , nở một nụ chân thành.
Là thật. Tốt quá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-vao-tro-choi-otome-cong-luoc-cac-nam-chinh/chuong-3.html.]
Bên tai vang lên tiếng thông báo độ hảo cảm tăng lên, nhưng chẳng để tâm. chỉ lặng lẽ đắm chìm trong vòng tay dịu dàng .
ước gì thời gian ngừng mãi ở khoảnh khắc .
Từ đó trở , còn nơm nớp lo sợ cái c.h.ế.t nữa, cuộc sống bỗng trở nên đẽ như một giấc mơ.
Độ hảo cảm cũng tăng thuận lợi, mỗi ngày đều thấy vui vẻ.
Một nữa ngang qua con hẻm , chẳng còn dấu vết gì. Xem bọn họ việc cũng khá sạch sẽ.
Đang định lưng rời , thì một giọng quen thuộc vang lên phía .
Quất Tử
"Vì cứu ?"
Toàn trong khoảnh khắc đông cứng .
kìm đầu, thấy một gương mặt quen thuộc, vô cảm mà chằm chằm.
Chỉ trong một giây, cơn ác mộng như ùa về mắt.
dường như thấy cảnh bàn tay siết chặt cổ họng đến ngạt thở, cảm giác sai lệch khi rơi từ cao, nòng s.ú.n.g lạnh lẽo dí sát trán, và cả cơn đau dữ dội khi trúng đạn...
Hắn bước lên một bước, lặp câu hỏi:
"Vì cô cứu ?"
Ác mộng mang tên Giang Thành, mà tưởng chấm dứt từ lâu...
Làm thể ?
Giang Thành ép tới, giọng trầm thấp:
"Tại cô chỉ điểm vị trí của ?"
"Thế còn ?" rốt cuộc cũng tìm giọng của . "Tại đến tìm ?"
Ngoài dự liệu, đầu tiên Giang Thành trả lời thắc mắc của :
"Trong đầu bây giờ thêm nhiều ký ức. Đó là vô chúng gặp . Ở những thế giới song song khác, chúng đều ở bên ."
"Chúng vốn là trời sinh một đôi."
hiểu .
Tuy vì bỗng những ký ức đây, nhưng rõ ràng cho rằng đó là "ký ức thế giới song song".
Nên Giang Thành mới tin chắc rằng vẫn yêu , còn bịa đặt rằng chúng luôn ở bên .
hít sâu, ép bản bình tĩnh, ngẩng lên đôi mắt dường như điềm tĩnh :
"Anh chắc chúng từng ở bên ? Không g.i.ế.c ?"
" nào thật sự sống sót tay ?" Giọng run rẩy, từng chữ từng chữ ép hỏi .
Giang Thành thoáng sững , vẻ bình thản rạn vỡ trong vài giây, từng nghĩ cũng giữ ký ức?
nhanh lấy vẻ thản nhiên, khoác lên bộ mặt dịu dàng thâm tình:
"Là của . Giờ những bi kịch ở các thế giới . sẽ để chúng tái diễn nữa. Lần , chúng nhất định sẽ kết cục mỹ, cùng hạnh phúc trọn đời."
lắc đầu, dứt khoát từ chối:
" tin ."
lùi , chính giọng bình thản vang lên:
" còn tin nữa."
Chưa kịp bỏ chạy, cổ tay chộp lấy, siết đến đau buốt, sức mạnh bao huấn luyện đủ để đè bẹp phản kháng của , hệt như đôi tay từng ghì chặt lấy cổ năm nào.
"Buông !" sức vùng vẫy, cho dù vô ích, cũng thể ngoan ngoãn chịu trói.
"Vô ích thôi, cô vẫn hiểu ? Chúng là định mệnh."
Hắn hết, một nắm đ.ấ.m ập thẳng đến.
Lực siết tay lập tức buông lỏng. Có kéo xa khỏi Giang Thành.
"Chúc mừng giải khóa nam chính khả công lược: Tập Hành Thu."