Xuyên Thành Phản Diện Ác Độc Sau Tận Thế

Chương 13: Xuyên Thành Phản Diện Ác Độc Sau Tận Thế

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một chiếc đuôi có gai quét tới với tốc độ kinh người. Tôi chưa kịp phản ứng thì một lực mạnh đã đẩy tôi lùi mấy mét.

Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.

Tôi ngã xuống, không tin nổi nhìn về phía sau.

Con zombie tóc đỏ bị gai đuôi cá xuyên thủng tay, nó nhìn tôi bình thản rồi bị quái vật biển kéo vào miệng, bị xé nát thành từng mảnh.

……

Khoảnh khắc đó, tai tôi ù đi, toàn thân run rẩy, nghiến răng cắn chặt đứng dậy.

Tiêu Dịch, thái tử, cặp song sinh, cả con zombie tóc đỏ mà tôi không biết tên…

Tôi tê liệt cầm lấy thanh băng, m.á.u tuôn đỏ không ngừng, không dám lơ là dù chỉ một giây.

Tôi sợ nếu dừng lại, nỗi đau và sợ hãi vô tận sẽ đè bẹp tôi.

Chín ngày.

Sau vô số tinh hoa tiêu hao và nhiều người c.h.ế.t vì kiệt sức không được chữa trị kịp thời, nơi trú ẩn cuối cùng hoàn thành.

Dù khá thô sơ, nhưng do thời gian gấp gáp, công việc hoàn thiện phải để các năng lực viên bên trong sửa chữa dần.

Nơi trú ẩn không đủ chứa toàn bộ người sống sót; một nửa số còn lại trên đại lục sẽ phải hy sinh chìm trong nước lũ.

Quái vật biển và zombie chưa bị tiêu diệt cần sự hi sinh của một nửa số người kia, bằng năng lực tự sát, tạo ra kết cục bi thương.

Người được ưu tiên vào nơi trú ẩn là thanh niên, phụ nữ và trẻ em – những người phù hợp nhất. Tiếp đó là các năng lực viên cấp cao lĩnh vực đất đai, kim loại.

Nơi trú ẩn cần họ dưới sự dẫn dắt của Cố Tầm, từng bước hoàn thiện cho đến khi nước rút, mọi thứ trở lại bình thường.

Những năng lực viên còn lại trên mặt đất được chọn theo nguyên tắc tự nguyện, nhưng cuối cùng số lượng còn nhiều gấp đôi dự kiến.

Tôi không thể nói nên lời.

Qua một đợt lựa chọn nữa, các năng lực viên thừa được gửi trở lại nơi trú ẩn.

Chỉ còn một ngày trước khi sóng thần ập đến.

Tôi và Tiết Viên Viên cùng những người khác vẫn ở trên mặt đất. Dù họ đủ điều kiện vào nơi trú ẩn, không ai chọn đi.

Một giờ trước khi sóng thần tới, tất cả năng lực viên còn lại tụ họp trước căn cứ.

Lúc này đã khuya, trăng bạc treo lơ lửng, biển xanh thẫm lấp lánh như dải sao, đẹp tựa vực sâu huyền bí.

Quá yên bình, hiếm có đến lạ thường.

Nhưng chỉ một giờ nữa, tất cả sẽ biến mất.

Có thể là một năm, mười năm hay một trăm năm sau, những người sống sót trong nơi trú ẩn sẽ trở lại mảnh đất này.

Thực ra lúc đó họ không còn là chúng tôi, nhưng cũng chính là chúng tôi.

Hoắc Kỳ Niên đã cạn kiệt năng lực, mắt hơi khép, tựa đầu vào vai tôi.

Tiêu Tiểu Vân đứng bên, khẽ ngân nga một bản nhạc.

Cô hỏi: “Có điều gì cô thực sự muốn làm không?”

“Tôi?” Tôi suy nghĩ rồi đáp, “Có rất nhiều việc tôi muốn làm, nếu phải chọn một, tôi cũng không nghĩ ra ngay.”

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi rất thích làm bánh.”

Tôi gật đầu.

“Vậy nếu có cơ hội, tôi sẽ mở một quán cà phê với phục vụ nam.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-phan-dien-ac-doc-sau-tan-the/chuong-13-xuyen-thanh-phan-dien-ac-doc-sau-tan-the.html.]

“… Cái đó có liên quan gì với quán cà phê phục vụ nam?”

“Bánh tart tôi làm thật sự rất ngon.”

“Vậy thì có liên quan gì?”

“Tôi cũng khá giỏi pha cà phê, chỉ lười xay hạt thôi.”

“Vậy thì liên quan gì với phục vụ nam?”

“Nên nếu có dịp, tôi sẽ mời cô ăn bánh tart tôi làm.”

“Thôi, vậy là được rồi.”

Tiết Viên Viên cười không nhịn được, nhưng trong ánh mắt vẫn còn nỗi buồn không nguôi.

Tôi luôn áy náy với cô ấy. Không chỉ với cô, mà còn với Tiêu Dịch, cặp song sinh, thái tử, thậm chí cả Hoắc Kỳ Niên.

Họ hoàn toàn có thể có tương lai tươi sáng, kết thúc viên mãn, nhưng tất cả vì tôi mà rơi vào bi kịch.

Có lẽ vì thấy sự khác thường của tôi, Tiết Viên Viên mỉm cười dịu dàng.

“Đừng tự trách, đó là lựa chọn của chúng tôi.”

“Thoát khỏi sự kiểm soát, làm theo trái tim… không còn phải đóng vai theo dục vọng, thực ra cũng là điều tốt.”

Ánh mắt cô ấm áp hướng về tôi.

“Cảm ơn cô, Cửu Cửu.”

“Hy vọng cô luôn hạnh phúc, bình an trong thế giới của riêng mình.”

Tôi bàng hoàng, “Cái gì…”

Đầu tôi dường như đau nhói, cơ thể bị khóa cứng, không thể cử động.

Hoắc Kỳ Niên từ từ ngẩng đầu lên trên cổ tôi, cười mỉm nhìn tôi.

Tiêu Tiểu Vân mím môi, tinh nghịch nháy mắt, trên mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện vì đã che giấu thành công.

Tiết Viên Viên chậm rãi tháo chiếc vòng cổ không gian, năng lượng dâng trào, chiếc vòng phát sáng nhẹ.

“Trong vòng cổ này có cánh cổng bí mật, kết nối với một thế giới khác.”

“Đó là thế giới của cô, Cửu Cửu.”

Tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực.

“Cánh cổng chỉ mở khi đủ năng lượng.”

Đợi đã.

Tôi đột ngột biến sắc.

“Cảm ơn cô, Cửu Cửu.”

“Cô đã làm quá nhiều cho thế giới này rồi, giờ là lúc trở về nhà.”

Đừng.

Nước mắt tôi dàn dụa, dù cố gắng, vẫn không thoát khỏi vòng tay Hoắc Kỳ Niên.

Một tiếng nổ dữ dội dưới đáy biển, sóng thần ào ập tới.

Các năng lực viên bắt đầu sử dụng sức mạnh với tốc độ chóng mặt, mặt đỏ bừng, thần sắc có phần đau đớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận