XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ YẾU ĐUỐI

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

5.

Khi tỉnh dậy, lòng bàn tay bị thương của ta đã lành.

Lục Vũ đang ngồi xếp bằng trước mặt ta.

Hắn nó Cố Tiêu là con mệnh trời, cho nên có thể rút Thái A ra mà không gặp trở ngại gì.

Nhưng Cố Tiêu không phải là người duy nhất trên thế giới có thể rút Thái A ra.

Thái A là thần cổ, có linh hồn riêng. Chỉ cần nhận được sự chấp thuận của nó là không sao cả.

Ngoại trừ Cố Tiêu, bất kỳ ai cầm Thái A đều sẽ bị năng lượng của nó thiêu đốt, chỉ có những người dũng cảm, kiên quyết, không bao giờ thoái lui mới có thể rút nó ra và giành được sự công nhận của nó.

Cơ thể con người yếu đuối như ngọn cỏ, nhưng tâm hồn thì không thể sợ những gian khổ của cuộc sống.

Không màng đến mạng sống, mới cứu được người khác thoát khỏi nguy hiểm.

Lòng ta không khỏi nhảy lên:  "Thái A có chấp nhận ta không?"

Vừa nói xong, Thái A đáp lại bằng tiếng ngân nga nhẹ.

Lục Vũ còn nói, nếu ta kiên trì tu luyện, Thái A có thể dẫn dắt ta kế thừa thần lực mà hắn để lại cho vị thần mới.

Cố Tiêu là đứa con của mệnh trời. Hắn thừa hưởng sức mạnh thần lực và được thiên đình bảo vệ.

Còn ta chỉ là một người phàm có xương có thịt. 

Nếu ta muốn đi theo con đường này, cần phải thay đổi cơ thể của mình, mới chịu đựng được sức mạnh của thần lực.

Nếu thất bại, ta sẽ c.h.ế.t.

Hắn cụp mắt xuống, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Hắn hỏi ta đồng ý không.

Ta không chút do dự đáp: “Tất nhiên rồi.”

Lục Vũ ngẩng đầu, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên nụ cười: "Ngươi không sợ c.h.ế.t sao?"

"KHÔNG."

Ta thấy Lục Vũ đang cầm Thái A, xoay cổ tay một cái, thân kiếm màu trắng bạc biến thành một ngọn lửa nhỏ, dưới sự chỉ dẫn của hắn, ngọn lửa đó chìm vào đầu ngón tay ta.

Lục Vũ nói, cường hóa gân cốt có chín cấp độ.

Nếu có thể tu luyện đến cấp độ thứ chín, cơ thể sẽ sánh ngang với một vị thần.

Lúc đầu ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chạy qua tứ chi, sau đó luồng nhiệt này bắt đầu tăng mạnh.

"Cấp độ đầu tiên."

Ngọn lửa trong người ta đột nhiên bùng cháy dữ dội, thiêu đốt toàn thân, tràn lan khắp nơi.

Ta đau đớn toát mồ hôi.

"Gấp đôi."

Ta cắn môi, vị m.á.u tanh trong miệng khiến ta tỉnh táo hơn một chút.

Không thể ngất được.

"Ba".

Ngọn lửa bùng cháy qua kinh mạch của ta, ngày càng mạnh mẽ.

"Cấp độ thứ tư."

Ta chỉ cảm thấy một mảnh màu đen trước mắt, toàn bộ tứ chi của ta đều đau đớn, không thể chịu đựng được.

M.á.u chảy ra từ mắt ta.

Mồ hôi thấm đẫm cả cơ thể.

Trong lúc mơ hồ, ta nhặt một hòn đá sắc nhọn dưới đất, đ.â.m mạnh vào đùi mình. Viền váy ngay lập tức đẫm m.á.u.

Không biết đã lang thang trong hư vô vô tận này bao lâu, sống trong bóng tối đầy sợ hãi. 

Nếu ta có cơ hội được tái sinh, ta muốn đứng ở vị trí cao nhất!

"Cấp độ thứ năm."

Ta sinh ra để làm một ngọn núi, không phải là một dòng suối. Ta muốn đứng trên đỉnh núi nhìn những thung lũng tầm thường.

Muốn trở thành một vị thần mạnh mẽ, chứ không phải ngọn cỏ dại ven đường. 

Ta phải đứng trên những nam nhân coi thường người khác.

"Cấp độ thứ sáu."

Ta nhìn thấy vận mệnh ban đầu…

Khi Cố Tiêu đại thành kiếm đạo, hắn đã vu khống phụ mẫu ta thông đồng với quỷ giới và tiêu diệt toàn bộ gia đình ta.

Ta tận mắt chứng kiến phụ mẫu cùng với những đồng môn c.h.ế.t trong đau đớn.

Tống Miểu nép vào vòng tay của Cố Tiêu, giả vờ làm một đứa trẻ hư hỏng, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý. Nàng nhẹ nhàng chỉ vào ta: "Cố Tiêu, thiếp không muốn nhìn thấy nàng ta nữa."

Thế là ta bị Cố Tiêu phong ấn vào Ma Vực, không được luân hồi chuyển kiếp. 

Cố Tiêu chỉ quan tâm đến sự an nguy của bản thân, không để tâm đến mạng sống của mọi người, trước khi ma giới phá vỡ phòng tuyến, thế giới đã đại loạn.

Người dân khắp nơi sống trong khổ sở, nạn đói, trên bờ lẫn dưới xong đều có x.á.c c.h.ế.t, nhưng họ vẫn tin rằng Cố Tiêu chính là đứa con mệnh trời.

Thật như vậy sao?

Bầu trời trong xanh đột nhiên đổi màu, mây đen kéo đến, những tia chớp dữ dội chói mắt xé toạc bầu trời, tiếng sấm rền tựa như bầu trời sắp sụp đổ.

Trong mắt Lục Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn liên tục dẫn dắt Thái A rèn luyện trong cơ thể ta.

Tiếng sấm vang rền, bầu trời phủ đầy mây đen, chìm trong bóng tối.

Sau một khoảng thời gian qua đi, mảnh sáng bắt đầu ló dạng qua những đám mây đen, giống như hàng triệu ngọn đèn chiếu sáng vùng đất hoang vu tối đen.

Ngọn lửa Thái A dần yếu đi, từ từ tràn ra khỏi cơ thể ta, ngưng tụ thành một thanh kiếm.

Cơn đau như bị hàng ngàn con kiến ​​cắn, nhanh chóng rút đi như thủy triều.

"Từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ nhân của Thái A."

Người ta đầy m.á.u, cố gắng nói bằng giọng khàn đặc: "A… ta đã đột phá được bao nhiêu cấp rồi?"

Lục Vũ tỏ vẻ cảm kích: "Chúc mừng!"

Ta chịu đựng cơn đau đứng dậy, dựa vào thanh kiếm. 

Ta quay thanh kiếm, năng lượng của nó rít lên từ xa, bao phủ cả một khu rừng.

6.

Lục Vũ nói trong cuộc chiến giữa người và ma linh hồn của hắn đã bị chia làm hai, nửa còn lại bị phong ấn trong Ma Vực.

Sau khi giúp ta định hình lại thân thể, hắn cần sử dụng Thái A để dưỡng lại thần lực của mình.

Lục Vũ biến thành một luồng ánh sáng chảy vào thanh kiếm trên tay ta.

Ta lắc thanh kiếm nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Lục Vũ như chưa từng xuất hiện vậy.

Vào thời điểm này trong kiếp trước, ta đã mất đi Linh Lung Tâm, trở thành một người tàn tật, nhưng hiện tại ta có một cơ thể giống như thần.

Theo nguyên tác, ta đặt hết tình cảm vào Cố Tiêu, cầu xin hắn yêu ta, giúp đỡ hắn phi thăng.

Hắn là con mệnh trời thì sao?

Vận mệnh vẫn có thể thay đổi.

7.

Bản thể của nữ phụ chính là con gái của tông chủ, sư tỷ của nội môn, so với những người cùng lứa, nàng đứng đầu về thực lực.

Sau khi có được Thái A, ta say mê luyện tập, rèn luyện kiếm thuật.

Ba năm trôi qua, trong các tông phái gần xa không còn ai là đối thủ của ta nữa, ta bắt đầu xuống núi để tích lũy kinh nghiệm.

Cố Tiêu quả nhiên là con của trời.

Lúc trước, phụ mẫu ta đã ném hắn và Tống Miểu đi, một người phía nam, một người phía bắc.

Tống Miểu vẫn chưa có tin tức gì, nhưng không ngờ Cố Tiêu lại có phúc như vậy, được công chúa để ý.

Công chúa Chu Nghi vào ngày lễ hội đèn lồng đã gặp Cố Tiêu, chỉ một cái liếc mắt, liền nhất kiến chung tình.

Ta nhớ vị công chúa này, nàng cũng là một phi tần trong hậu cung của Cố Tiêu.

Cố Tiêu gặp chuyện không may, nàng mới xuất hiện trước thời điểm, hết lòng bảo vệ hắn.

Chỉ cần có người nói xấu hắn, nàng lập tức xử lý.

Xem ra, ta cũng là kẻ thù của nàng.

Ngày hôm đó, khi ta đang tìm kiếm dấu vết của quỷ dữ trong Rừng Thiên Âm. 

Công chúa Chu Nghi lặn lội đường xa tới đây, mặc y phục lộng lẫy, đeo đầy trang sức quý giá, khuôn mặt xinh xắn lộ rõ vẻ tức giận.

"Ta là tam công chúa của Nam Hưng."

"Nghe nói ngươi đã phế đi kinh mạch của Cố Tiêu?" Giọng điệu hống hách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi/chuong-2.html.]

"Đúng vậy. Ngươi tới đây là để báo thù cho Cố Tiêu?"

Trong nguyên tác, công lực của Chu Nghi không được miêu tả chính xác, thân là công chúa được vua Nam Hưng sủng ái nhất, trên người nàng có vô số bảo vật, đối phó với bọn ta cũng không thành vấn đề.

Nhưng ta không còn là một người tu đạo bình thường nữa.

“Ngươi đã hại chàng ấy, ta muốn…” Trước khi Chu Nghi kịp nói hết lời, ta vung Thái A lên, kiếm khí sắc bén b.ắ.n thẳng lên trời, cắt đứt một khối đá trên đỉnh núi phía xa.

Biểu cảm kiêu ngạo của nàng ta đông cứng lại, miệng hơi há ra, bị sốc bởi tiếng động lớn trước mặt.

Ta cau mày, bước hai bước về phía nàng.

Nàng nuốt nước bọt, tựa như ta vừa c.h.é.m vào đầu nàng.

Nàng ấy ngạo mạn nhưng chưa bao giờ làm chuyện xấu xa. Kiếp trước, nàng ấy yêu Cố Tiêu, lại bị hắn lợi dụng, cuối cùng c.h.ế.t trong tay Thủy quái, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không còn nguyên vẹn.

Vận mệnh của ta và nàng ấy chẳng khác nhau là bao.

“Ngươi thích Cố Tiêu không?” Ta thở dài và đổi chủ đề.

Chu Nghi kiêu ngạo đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng.

Ta:……

Đời trước, Cố Tiêu tài giỏi, mạnh mẽ, Chu Nghi thích hắn cũng là chuyện thường.

Nhưng Cố Tiêu kiếp này, phế rồi, có gì tốt?

Vừa nhắc đến Cổ Tiêu, Chu Nghi liền lên tiếng: "Hôm đó vào lễ hội đèn lồng, tuy Cố tiên sinh ăn mặc rách rưới nhưng lại rất có tài, còn giành được một chiếc đèn lồng cho ta."

Nói đến đây, nàng nhìn ta bằng ánh mắt tình địch, giọng điệu bá đạo: "Tình yêu không thể miễn cưỡng! Cố tiên sinh không có hứng thú với ngươi, ngươi lại vì yêu sinh hận làm tổn thương chàng!"

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng, ta có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Tiêu nói về ta trước mặt nàng, ta phụ thuộc vào người khác thế nào, vô liêm sĩ, hung hăng, độc ác và xảo quyệt ra sao.

Thật kinh tởm!

"Ta không có hứng thú với Cố Tiêu."

"Không thể nào, trên đời này không có ai không thích Cố tiên sinh. Ta rõ ràng nghe được ngươi vốn dĩ muốn gả cho chàng." Chu Nghi không thể tin được trên đời này lại có một nữ nhân coi thường Cố Tiêu, một người xuất chúng như hắn.

"Lúc đó, ta bị mù."

Theo như ta nhớ, Cố Tiêu chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ta giúp đỡ, có gì để ngưỡng mộ?

“Quả thật, hắn có tài, từng khiến ta mù quáng.” Ta đẩy ngón tay của Chu Nghi ra rồi tát nàng một cái.

"Ngươi dám đ.á.n.h ta sao?!" Chu Nghi lấy tay che trán, mở to mắt: "Ta sẽ bảo phụ hoàng g.i.ế.t ngươi... a!"

Nàng đột nhiên hét lên, nhìn chằm chằm ra phía sau ta, sợ đến câm nín.

Một con quái thú khổng lồ cao bằng hai người đột nhiên xuất hiện sau lưng ta, toàn thân phủ đầy gai cứng như thép, chỉ lộ ra hai con mắt đỏ sẫm.

Mắt đỏ là đặc điểm của quỷ.

Chu Nghi hét lên vì sợ hãi. Nàng không ngờ lại gặp phải quỷ dữ ở đây.

Lúc nhỏ, nàng đã từng gặp một con quỷ như thế này, cần đến quốc sư và mười đạo sĩ mới chế ngự được.

Lần này nàng lẻn ra ngoài không mang theo người bảo vệ nào.

Có khi nào bản công chúa sẽ c.h.ế.t ở đây không?

Vào lúc nàng ấy suy nghĩ, ta bình tĩnh xoay kiếm, đ.â.m xuyên lưng con quái vật, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai nàng, con quái vật ngã xuống đất nổ tung.

Khi Chu Nghi mở mắt ra, nàng không thể tin được: "Quái vật... đã c.h.ế.t rồi?"

"Ừ." Ta lắc chiếc túi trên tay, ra hiệu rằng bên trong chứa đầy lõi ma khí.

Mỗi khi g.i.ế.t được một con quái vật, lõi ma khí của nó sẽ được lưu trữ trong khố phòng, đến bây giờ, chỉ có khoảng 140 lõi ma khí được ghi nhận.

Chu Nghi ngơ ngác nhìn chiếc túi trong tay ta, bên trong có ít nhất ba trăm lõi ma khí.

Sức chiến đấu khủng khiếp như vậy, ta vừa nói gì thế?

Muốn báo thù cho Cố Tiêu sao? G.i.ế.t nàng ấy?!

Mắt Chu Nghi tối sầm lại rồi ngất đi.

Ta thở dài. Nếu để nàng ở lại đây, lỡ gặp chuyện, ta sẽ gặp rắc rối.

Ta suy nghĩ một lúc, rồi nhấc nàng lên bằng thắt lưng tựa như mang một bao gạo, nhảy về phía hang động không xa.

8.

Khi Chu Nghi tỉnh lại thì đã là canh ba.

Ta đưa cho nàng ấy chiếc đùi thỏ nướng trên đống lửa trại đang nổ lách tách.

Nàng nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ, một hồi lâu mới nói: "Cảm ơn ngươi."

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Nàng gặm chân thỏ, mắt sáng lên: "Đây là thịt gì vậy? Thật ngon!"

"Thỏ."

Sau đó ta nghe thấy tiếng "Ồ-ồ", Chu Nghi nói bằng giọng đau lòng: "Ta cũng là thỏ, làm sao có thể ăn thịt thỏ được?"

Ta lạnh lùng nói: "Không muốn ăn thì đừng ăn."

Chu Nghi lập tức im lặng, cảm thấy mình bị ủy khuất.

Không biết qua bao lâu, nàng lại cẩn thận hỏi: "Ngươi thật sự không muốn gả cho Cố tiên sinh sao?"

"Gả cho hắn?" Tôi cười lạnh: "Công chúa, Cố Tiêu không phải đã nói với người là hắn đã có vị hôn thê sao? Nếu người nhất quyết muốn ở bên hắn, theo quy củ, chỉ có thể làm thiếp'."

"Cố...Cố Tiêu thú nhận với ta rằng hắn đã có vị hôn thê, nhưng hắn nói nhất định sẽ khiến ta hạnh phúc.”

Ta cười khẽ vài tiếng: "Với thân phận công chúa, người có thể gả cho hắn?"

Nghe xong, Chu Nghi im lặng. Nàng muốn nói gì đó, mở miệng vài lần rồi lại im lặng nuốt nước bọt.

Chu Nghi là công chúa được sủng ái nhất, nhưng hôn sự không thể tự quyết định.

Trong nguyên tác Chu Nghi đã bỏ trốn cùng Cố Tiêu, khiến vua Nam Hưng tức giận đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, cuối cùng nàng c.h.ế.t thảm trong tay Thủy Quái.

Hôn sự của công chúa phải đi đôi với quyền lực.

Mỗi nơi mỗi khác, đều có luật lệ riêng, vào thời điểm đó, Cố Tiêu quả thực đã trở thành thiên tài trong giới tu tiên, nhưng trong mắt vua Nam Hành, người nắm giữ quyền bá chủ, rõ ràng vẫn còn kém xa.

Đừng nói kiếp này, kiếp trước Cố Tiêu là một nam nhân quyền lực, nàng còn không gả đi được.

Chu Nghi khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đẹp đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Nàng sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, là báu vật hoàng gia, nhưng đến lúc thích hợp, nàng sẽ trở thành một con cờ chính trị.

Sau khi hiểu mọi chuyện, nàng liền khóc nức nở.

Nàng từ lâu đã muốn rời đi, Cố Tiêu đúng lúc xuất hiện, sưởi ấm trái tim của nàng, khiến nàng chìm sâu vào trong.

Rời khỏi đây, nàng sẽ mất đi danh phận công chúa.

"Nhưng sau khi rời khỏi cung điện thì sao? Người sẽ từ “công chúa cao quý” biến thành ”thường dân”, mất đi quyền lực và sự bảo vệ của triều đình, trở thành thiếp của Cố Tiêu. Nấu cơm, sinh con cho hắn sao?”

Ta ngồi dậy bình tĩnh nhìn nàng: "Sự tự do mà người muốn, chính là đổi một cái lồng giam mới mà thôi.”

"Vậy...ta nên làm gì đây?" Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi tay run rẩy không kiểm soát được.

“Luôn có rất nhiều cách.”

“Cố Tiêu ép ta phải cứu vị hôn thê của hắn, nói sau khi ta bị phế, hắn sẽ chăm sóc ta, nhưng nếu như ta đồng ý, ta sẽ mãi mãi là một bông hoa nằm trong vòng tay hắn.”

“Ta đã lựa chọn một cách khác, trở nên mạnh mẽ như bây giờ.”

“Hiện tại, ta mới là người nắm quyền, phải không?”

Chu Nghi không nói gì, nhưng trong mắt lại lóe lên những tia lửa.

Ta tin rằng một tia lửa cũng có thể gây ra một đám cháy dữ dội.

Trong lúc nàng suy nghĩ, ta đi thu dọn chiến lợi phẩm của ngày hôm nay.

Nàng đột nhiên nhìn vào chiếc túi ta dùng để đựng lõi ma khí và thốt lên: "Sao chiếc túi này lại đầy thế?!"

Lúc chiều, nó chỉ có một nửa thôi.

“Lúc mang người đến hang động, ta đã đi thu thập thêm đấy.”

Chu Nghi vội vàng lắc đầu: "Không phải ý đó. Ý của ta là, trên đời này từ khi nào lại xuất hiện nhiều quái vật như vậy?! Làm sao có thể?!"

Ta vừa định nói rằng rừng Thiên Âm đã đầy rẫy những con quỷ ẩn núp thì hang động bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Là Ma giới!

Sắc mặt của Chu Nghi tái nhợt. Ta lập tức nhét những thứ quan trọng vào chiếc nhẫn rồi bay đến chỗ Chu Nghi.

Đúng lúc ta định bế nàng lên thì chợt nhận ra tư thế này có vẻ rất ngượng ngùng.

Với tính cách của Chu Nghi, có lẽ sẽ khóc lóc ầm ĩ mất.

Thế là ta chuyển sang ôm nàng vào lòng. 

Mặc dù có chút khó khăn hơn, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc trốn đi của ta.

Ta liếc xuống và thấy Chu Nghi quả thực đang nép mình vào lòng ta, ngoan ngoãn cúi đầu.

Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi bằng giọng the thé: "Lúc nãy ngươi cũng ôm ta như vậy sao?"

Ta cảm thấy hơi có lỗi nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Ừ".

Thấy nàng một lúc lâu không trả lời, ta tưởng nàng không tin, cúi đầu nhìn xuống, thấy mặt nàng ấy đỏ như bầu trời đầy mây đen.

? ? ?

Gì vậy, sao lại đỏ mặt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận