Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc, Đêm Nào Nam Chính Cũng Muốn Giết Ta
Chương 1
1
Nguyên tác viết rằng, ta yêu Cố Niệm Thần như sinh mệnh. Vì để được gả cho hắn, ta không tiếc hạ độc nữ chính, thay nàng ấy xuất giá.
Nào ngờ mọi chuyện sớm bị Cố Niệm Thần nhìn thấu. Đêm tân hôn, hắn giả vờ ân ái, rồi sau lưng lại đ.â.m ta một dao. Ta c.h.ế.t trong vòng tay hắn.
Mà ta, lại xuyên tới trước khi hạ dược.
Nữ chính là trưởng tỷ cùng cha khác mẹ của ta — Triệu Mộ Tuyết. Dẫu chẳng cùng một mẫu thân, nhưng dung mạo lại vô cùng tương tự.
Bởi thế, trong nguyên tác, ta mới dễ dàng thế thân gả cho Cố Niệm Thần.
Còn một canh giờ nữa mới đến giờ lành, trưởng tỷ đang ngồi trang điểm trong khuê phòng.
Ta nhìn gói thuốc trong tay, không chút do dự liền vứt đi.
Ta không phải Triệu Mộ Vũ, càng không yêu Cố Niệm Thần, ta cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc — ta không muốn chết.
2
Nhưng ta không ngờ, trưởng tỷ lại biến mất ngay trước giờ xuất giá.
Cả Triệu phủ rối như tơ vò, trên dưới tìm kiếm khắp nơi mà không thấy bóng dáng nàng ấy đâu.
Ta thấy lạ.
Không đúng a, nay ta đã không hại nàng ấy, trưởng tỷ lẽ ra nên thuận lợi gả cho Cố Niệm Thần mới phải.
Trong lòng ôm nỗi nghi hoặc, ta chạy đến khuê phòng của trưởng tỷ.
Chỉ thấy trong phòng trống không một bóng người, bộ hỉ phục màu đỏ bị vứt bừa bãi trên đất.
Chưa đầy một khắc sau, một đám nha hoàn và ma ma xông vào.
Thấy ta, ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ.
“Ôi chao! Đại cô nương, cuối cùng cũng tìm được người rồi!”
“Sao cô nương lại cởi hỉ phục ra thế? Mau, mau, hầu hạ cô nương thay đồ!”
“Giờ lành sắp tới rồi, nhanh tay lên một chút!”
...
Tới khi ta định thần lại, y phục trên người đã bị người ta lột sạch.
Khoan đã!
Các người… nhận nhầm người rồi!!!
Ta không phải Triệu Mộ Tuyết mà!!!
3
“Dừng, dừng lại!”
“Đừng cởi nữa, ta không phải Triệu…”
“Ôi, đại cô nương đừng bướng nữa. Cố công tử tốt như vậy, tuổi trẻ anh tài, thân là thiếu tướng quân, uy dũng phi phàm. Bao nhiêu thiên kim trong kinh thành đều mơ được gả cho ngài. Sao cô nương lại chẳng màng? Mọi người đều hâm mộ c.h.ế.t người rồi.” — Lưu ma ma không để ta kịp mở miệng phân trần.
Nhưng ta lại vô tình bắt được một thông tin mấu chốt:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Trưởng tỷ… không muốn gả?!
Không thể nào!
Nguyên tác rõ ràng nói trưởng tỷ thầm mến Cố Niệm Thần đã lâu, biết mình được gả cho hắn thì vui đến mất ngủ cả đêm mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-dem-nao-nam-chinh-cung-muon-giet-ta/chuong-1.html.]
Đang suy nghĩ thì bỗng phát hiện — ta đã bị người ta nhét lên kiệu hoa!
Ta lập tức vùng dậy, định xông ra ngoài.
Ai ngờ kiệu đột ngột bị nhấc bổng, ta ở bên trong ngã sõng soài tứ chi chổng vó.
“Giờ lành tới rồi — khởi kiệu!”
4
Hỏng rồi, hỏng rồi…
Chẳng lẽ dù ta không hại nữ chính, nhưng vận mệnh vẫn phải tuân theo cốt truyện gốc hay sao?
Nếu vậy…
Chẳng phải ta vẫn sẽ bị nam chính g.i.ế.c c.h.ế.t ư?!
Mãi cho đến khi Cố Niệm Thần đỡ ta ra khỏi kiệu hoa, lòng ta vẫn như lửa đốt, bồn chồn không yên.
Qua tấm khăn voan mỏng, ta lờ mờ thấy hắn đang mỉm cười với ta.
Song nụ cười ấy lại khiến ta rợn cả sống lưng.
Bởi ta biết, giờ khắc này, hắn đã sớm phát hiện ta là giả mạo, đang âm thầm tính kế… g.i.ế.c ta.
Nghĩ đến đây, hai chân ta mềm nhũn, thân thể không ngừng run rẩy.
Cố Niệm Thần cảm nhận được sự căng thẳng của ta.
Hắn kéo ta vào lòng, giọng trầm thấp truyền đến: “Đừng sợ.”
Ta nghe tiếng tim hắn đập nhanh bên tai, lại càng hoảng loạn.
Tiếng reo hò nổi lên, mọi người vây quanh thúc giục chúng ta bái thiên địa, nhập động phòng.
5
Cố Niệm Thần quả đúng như nguyên tác mô tả.
Tuy là thiếu niên tướng quân, hắn lại đối với ta ôn nhu hết mực.
Khi khăn voan được vén lên, dung mạo tuấn mỹ hiện ra trước mắt, nụ cười nhẹ nơi khóe môi, đôi mắt như chứa nước thu lấp lánh, dễ dàng đoạt lấy hồn phách của Triệu Mộ Vũ.
Chỉ tiếc, ta không phải là Triệu Mộ Vũ thực sự.
Ta biết rất rõ, sau ánh mắt dịu dàng ấy là một tầng băng lạnh bức người.
Trong tay áo rộng của hắn, luôn giấu sẵn một thanh đoản đao sắc bén, chờ thời cơ đoạt mạng ta.
Có điều, ta đã tính cả rồi.
Đêm nay, dù có dùng cách gì, nũng nịu hay lăn lộn, ta cũng quyết không cùng hắn viên phòng! Chỉ cần chưa viên phòng, hắn sẽ không có cớ g.i.ế.c ta.
Nghĩ vậy, ta dũng cảm nâng ly giao bôi, một hơi uống cạn.
Chén rượu vừa đặt xuống, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, men say dâng lên.
Tim ta chợt lạnh.
Chẳng lẽ… kiếp nạn của ta lại nằm ở chén rượu này, chứ không phải đêm tân hôn sao?!
Trong lúc thần trí mơ hồ, ta tựa như được Cố Niệm Thần bế lên.
Ngay khoảnh khắc mất đi ý thức, ta cảm nhận được một nụ hôn ấm áp lướt qua môi.
Hỏng rồi… ta vẫn bị…