Xuyên Thành Muội Muội Của Khí Vận Chi Tử
Chương 20: Hắn vẫn là hắn
Tuy thiếu chủ đối xử với hai người họ đều rất tốt, nhưng Tô Diệu có thể cảm giác được, thiếu chủ càng đối xử khác biệt với muội muội hắn, trong mắt Tô Diệu đây là chuyện đương nhiên, dù sao muội muội hắn hiểu chuyện ngộ tính tốt lại đáng yêu không có tâm cơ, ai mà không thích chứ?
Tô Diệu có thể cảm giác được sách này là thiếu chủ tốn không ít tâm tư cố ý viết cho muội muội, hay có thể nói là sách khai sáng độc quyền của Tô Niệm, mà hắn chỉ là thuận tiện, với điểm này Tô Diệu cũng không ghen tỵ, rốt cuộc thiếu chủ là người nào lại có suy nghĩ gì, hắn không thể dò ra, chỉ là hắn có thể khẳng định thiếu chủ ít nhất ở giai đoạn hiện tại không có ác ý với muội muội là được rồi.
Thiếu chủ và muội muội tự có phương thức chung sống của họ, hắn tuy là ca ca, lại không có ý định can thiệp muội muội kết bạn, trừ phi cái gọi là bạn kia sẽ gây bất lợi cho muội muội, buổi chiều Tô Diệu đưa muội muội đi rồi, cũng không cầu kiến thiếu chủ.
Tô Niệm chào thiếu chủ trước, mới cởi áo choàng ngoan ngoãn ngồi xuống: "Muội và ca ca nói mấy cây linh thực, ca ca nói đây không phải sách khai sáng thường thấy, là thiếu chủ cố ý chuẩn bị cho muội."
Thiếu chủ nhướng mày, hỏi: "Còn xem không?"
Tô Niệm cũng không xoắn xuýt chuyện này, thiếu chủ không nói tự nhiên có đạo lý của mình, nàng không thể được lợi còn truy hỏi người ta: "Muốn xem ạ."
Thiếu chủ liền đưa sách cho Tô Niệm.
Tô Niệm ngồi ở vị trí của mình, nghiêm túc bắt đầu học tập, đã sách này nội dung rất hay, nàng phải nhớ càng rõ ràng lý giải càng thấu triệt, cũng có thể về dạy ca ca, nàng cảm thấy mình có thể hô khẩu hiệu, cùng nhau tiến bộ!
Đoàn xe thiếu chủ nhìn như hành trình mỗi ngày không khẩn trương, đều là ngựa tốt hiếm thấy, không đến mười ngày liền đến Phụng Thành, cũng chính là trấn nhỏ anh em Tô Diệu muốn tách ra với thiếu chủ họ.
Mấy ngày nay Tô Niệm đã xem xong thuộc lòng quyển một Tập linh thảo, đang xem quyển hai, chỉ là nghĩ đến ngày mai phải tách ra, Tô Niệm khó tránh khỏi có chút không yên lòng, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn thiếu chủ một cái.
Thiếu chủ tự nhiên chú ý tới, khép sách trong tay lại, hắn đã sớm xem xong quyển sách phù văn kia rồi, bây giờ đang xem kinh Phật, hơn nữa hắn xem rất chậm, giống như muốn nhớ kỹ từng chữ trong lòng: "Sao vậy?"
Tô Niệm hỏi: "Thiếu chủ rất thích kinh Phật ạ?"
Thiếu chủ nhìn Tô Niệm: "Lời này từ đâu ra?"
Tô Niệm vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài xem sách phù văn, xem rất nhanh, nhưng kinh Phật xem rất chậm, cảm giác rất nghiêm túc."
Thiếu chủ đặt sách lên bàn, nhìn chữ trên đó, mới nói: "Vì xem không hiểu."
Tô Niệm phản ứng lại, thiếu chủ xem sách phù văn nhanh là vì hắn xem hiểu được hơn nữa rất dễ hiểu, mà kinh Phật loại này, hắn xem không hiểu đang ép buộc mình xem, mới xem chậm, không phải nói càng thêm nghiêm túc, Tô Niệm cũng không hỏi vì sao xem không hiểu còn xem lời vô nghĩa như vậy, giống như lúc đầu nàng rất không thích toán học, chẳng lẽ cũng phải cứng đầu nghiên cứu cho bằng được sao? Đều là vì cần, nên mới phải ép buộc mình.
Thiếu chủ từ từ thở ra một hơi: "Khó trách Phật môn thu nhận đồ đệ, lấy Phật tâm Phật cốt Phật tính làm chủ."
Tô Niệm nhớ ca nàng lúc đầu cũng từng nhắc tới chuyện Phật môn, chỉ là nói không nhiều lắm.
Thiếu chủ dứt khoát khép sách lại: "Con có gì muốn hỏi sao?"
Tô Niệm mím môi nói: "Thiếu chủ dạy ta rất nhiều."
Thiếu chủ còn tưởng Tô Niệm muốn nói gì nghe vậy nói: "Chỉ là lúc rảnh rỗi mà thôi."
Tô Niệm thật ra nhìn không thấu suy nghĩ của thiếu chủ, đến nay thiếu chủ cũng chưa từng nhắc tới tên của mình, chỉ là Tô Niệm biết thiếu chủ đối xử tốt với nàng: "Sau này ta phải tìm chuyển thế của thiếu chủ thế nào?"
Thiếu chủ hơi rũ mắt: "Không cần tìm, con và ta đã có duyên, luôn sẽ gặp lại, nếu không gặp được, chính là duyên phận chưa tới."
Vẻ mặt Tô Niệm có chút xoắn xuýt, cẩn thận hỏi: "Vậy nếu ta gặp được không nhận ra thì sao?" Cái này quá xấu hổ rồi, nhưng thật sự chuyển thế gặp lại, ai biết thiếu chủ sẽ có bộ dạng gì, là nam là nữ, là già là trẻ?
Thiếu chủ cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không nhận ra thì không nhận ra, đây cũng không phải chuyện gì quan trọng."
Tô Niệm phát hiện thiếu chủ thật sự không để ý, thậm chí chưa từng nghĩ tới muốn nàng báo ân loại chuyện này.
Thiếu chủ cười xong nhìn biểu cảm Tô Niệm, bình tĩnh nói: "Ta chỉ là cảm thấy có duyên với con, tiện tay giúp đỡ một chút, với con mà nói cảm thấy là ân tình, với ta mà nói chỉ là tìm chuyện để làm, đường đi không quá nhàm chán mà thôi."
Tô Niệm không hiểu sao thiếu chủ hình như không muốn người khác cảm kích, rõ ràng làm chuyện tốt lại phải dùng giọng điệu không để ý như vậy để nói: "Thiếu chủ, ngài đang ngại ngùng ạ?"
Vẻ mặt thiếu chủ có một giây cứng đờ, khóe mắt giật giật, muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Niệm, lời đến bên miệng nuốt trở về: "Nhóc con, ta lại nhắc nhở con một lần, dù sau này nhận ra ta, ta cũng có thể không phải ta, đừng ngốc nghếch m.ó.c t.i.m móc phổi."
Tô Niệm như hiểu mà không hiểu, giống như cách một lớp sương mù có chút nhìn không thấu ý của thiếu chủ, lại giống như hiểu ra vậy.
Thiếu chủ cảm thán trong lòng, hắn vốn dĩ có rất nhiều khuyết điểm, chẳng lẽ kiếp này lại thêm một khuyết điểm ưu sầu quả đoán sao: "Là tốt là xấu, là thiện là ác, là bất đắc dĩ hay trời sinh tâm ngoan độc, lớn thành bộ dạng gì ta còn không biết, con... ta ngược lại hy vọng chúng ta đừng gặp lại."
Đây là lời nói thật, khôi phục ký ức cũng có điều kiện, nếu lại gặp Tô Niệm, hắn còn chưa có ký ức, ai biết hắn sẽ là người như thế nào? Có lợi dụng thậm chí làm tổn thương nhóc con này không.
Đừng gặp lại cũng là lời nói thật, dù sao Tô Niệm còn nhỏ, nếu lúc gặp lại đã lớn lệch lạc, mất đi chân thành hiện tại, trở thành một người đầy lòng tính toán, thiếu chủ cũng không biết mình có vì quá thất vọng mà trực tiếp trừ bỏ Tô Niệm không, nói không chừng không gặp lại mới là tốt nhất cho cả hai, chỉ là trong lòng thiếu chủ biết không thể nào, hai người họ đúng thật là người có duyên, gặp lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tô Niệm đã hiểu ra, dù người kia là chuyển thế của thiếu chủ, cũng không phải thiếu chủ, thiếu chủ sẽ không làm hại nàng, lại không thể bảo đảm chuyển thế mới của thiếu chủ sẽ không làm hại nàng: "Thiếu chủ vì sao muốn nhắc nhở ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-muoi-muoi-cua-khi-van-chi-tu/chuong-20-han-van-la-han.html.]
Dù sao không nói mới có lợi nhất cho thiếu chủ.
Thiếu chủ nghĩ một chút nói: "Không phải đều nói, người sắp c.h.ế.t lời nói cũng thiện sao? Có lẽ người sắp chết, liền dễ dàng có chút lòng tốt không cần thiết."
Tô Niệm nghiêm mặt nói: "Thiếu chủ, ta sẽ nhớ kỹ lời ngài."
Thiếu chủ nghiêm túc nhìn Tô Niệm, liền dời tầm mắt đi, có chút thờ ơ nói: "Được rồi, hai người ngày mai trực tiếp đi, ta không tiễn."
Tô Niệm cắn môi, nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ, ngài còn sống được bao lâu?"
Thiếu chủ cầm kinh Phật lên tiếp tục xem: "Chắc là không lâu nữa."
Trong lòng Tô Niệm có chút khó chịu, dù biết thiếu chủ không để ý sống chết, biết thiếu chủ còn có chuyển thế, nhưng giống như hắn nói, thiếu chủ lúc đó đã không phải thiếu chủ bây giờ: "Thiếu chủ, ta, ta khoảng khi nào có thể đốt giấy cho ngài?"
Tay thiếu chủ cầm sách vô thức dùng sức, chỉ trong nháy mắt lại thả lỏng, dù Tô Niệm vẫn luôn nhìn thiếu chủ cũng không phát hiện, thiếu chủ dời sách ra, nhìn Tô Niệm cười nói: "Đốt giấy làm gì? Ta cũng không đi xuống âm phủ, không dùng được."
Tô Niệm không biết phải giải thích thế nào, chỉ là nói ra lời trong lòng mình: "Không phải như vậy, là một loại tưởng nhớ, ta biết thiếu chủ không phải không còn, chỉ là ta chính là... chính là cảm thấy không nên như vậy, mà là nên..."
Nên cái gì Tô Niệm cũng không nói được nữa.
Tô Niệm vô thức đỏ mắt, nàng dùng tay áo lau mắt, nàng không muốn khóc, nhưng không nhịn được, rõ ràng dù là biểu hiện của thiếu chủ hay thần y, Liên Kiều họ đều hình như không thương tâm, Tô Niệm đột nhiên cảm giác được một bàn tay ấn lên đỉnh đầu nàng xoa xoa, bàn tay này có chút lạnh nhưng rất dịu dàng.
Thiếu chủ chậc một tiếng, không nói lời an ủi, chỉ là nhét một miếng ngọc bội hình tròn vào tay nàng: "Vậy con chuẩn bị sẵn tiền giấy đi, lúc ngọc bội này vỡ, chính là lúc ta chết, đến lúc đó đốt cho ta là được."
Tô Niệm mắt đỏ hoe nhìn thiếu chủ.
Thiếu chủ đã ngồi về vị trí cũ: "Sau này con sẽ thấy rất nhiều sinh tử, cũng sẽ trải qua sinh ly tử biệt, giữ vững bản tâm là được rồi."
Tô Niệm luôn cảm thấy thiếu chủ có thâm ý, thiếu chủ lại không nói nữa, Tô Niệm cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, là một miếng tròn vo treo trên dây đỏ, không có bất kỳ hoa văn và trang sức nào, nàng treo lên cổ mình, vốn định nói hy vọng miếng ngọc này có thể mãi mãi không vỡ, nhưng lại nghĩ đến tâm tình thiếu chủ vì cảm giác mình sắp c.h.ế.t mà rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng tuy không muốn thiếu chủ chết, nhưng nàng cũng không thể quyết định nhân sinh của người khác: "Ta sẽ bảo quản thật tốt."
Thiếu chủ rất lâu mới ừ một tiếng, coi như đáp lại Tô Niệm.
Đợi đến tối khuya người yên tĩnh, trong lều chỉ còn Tô Diệu và Tô Niệm, nằm trên giường Tô Niệm cuối cùng không nhịn được nức nở nói ra lời trong lòng: "Ca, tuy thiếu chủ không để ý mình có c.h.ế.t hay không, nhưng ta khó chịu quá, dù có chuyển thế, người đó cũng không phải thiếu chủ nữa."
Tô Diệu nhất thời cũng không hiểu vì sao Tô Niệm lại bi thương như vậy, nghe tiếng khóc nhỏ của muội muội, từ trên giường dậy vén rèm đi qua, liền thấy Tô Niệm đầu chôn trong chăn, co thành một đoàn nhỏ, hắn ngồi bên giường dịu giọng hỏi: "Vì sao không phải thiếu chủ nữa?"
Tô Niệm mơ hồ nói lời hôm nay thiếu chủ dặn dò nàng trên xe ngựa, bao gồm bảo nàng cẩn thận.
Lúc này Tô Diệu mới hiểu, hắn sợ chăn làm muội muội ngạt, kéo xuống chút: "Muội ra trước đã, thiếu chủ vẫn là thiếu chủ mà."
Tô Niệm thò đầu ra từ trong chăn, mặt nghẹn đỏ bừng, lông mi còn có nước mắt: "Không phải nữa."
Tô Diệu vừa đau lòng vừa buồn cười: "Nói như vậy đi, tuy hắn không thể là thiếu chủ nữa, nhưng hắn vẫn là hắn."
Tô Niệm bị làm cho choáng váng, ngây ngốc nhìn Tô Diệu.
Tô Diệu cũng cảm thấy mình sơ suất, muội muội không quá hiểu những chuyện này của tu chân giới, hắn cũng không chú ý muội muội vẫn luôn giấu chuyện này trong lòng tự mình khó chịu: "Thiếu chủ con thấy, là có ký ức tu sĩ, chính là ký ức vốn có, tương đương con quen biết là vị đại năng này, đợi chuyển thế lần nữa hắn tuy không phải thiếu chủ nữa, nhưng chỉ cần hắn khôi phục ký ức, vẫn là đại năng tính tình như vậy, chuyện thiếu chủ nói cẩn thận, là nói lúc chưa khôi phục ký ức, vì hoàn cảnh và thân phận khác nhau sẽ tạo thành tính cách khác nhau của hắn."
Tô Niệm hiểu ra, nàng trừng to mắt, quỳ ngồi trên giường.
Tô Diệu giải thích càng rõ ràng hơn chút: "Nhưng chỉ cần hắn thức tỉnh ký ức thật sự, hắn vẫn là hắn."
Tô Niệm lẩm bẩm: "Vậy ta uổng phí thương tâm lâu như vậy sao?"
Tô Diệu vỗ đầu Tô Niệm, an ủi: "Chắc là thiếu chủ cũng nhìn ra muội trọng tình nghĩa mới nguyện ý nhắc nhở muội mấy câu, đến lúc đó muội cẩn thận nhớ kỹ là được rồi."
Tô Niệm che mặt nằm vật xuống giường, trách không được mọi người đều không thương tâm, nàng không chỉ bại lộ vô tri của mình, còn uổng phí khó chịu nhiều ngày như vậy nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Niệm: Huhu, vô tri thật đáng sợ.
Thiếu chủ: ...
Tô Diệu: Thiếu chủ thật sự sơ suất sao?
Thiếu chủ: Con đoán xem ~