"Cháu tìm cô Dương Liễu." Đây là tên của nữ chủ nhân nhà họ Ninh, cũng là  ruột của nguyên .
Cửa mở , là một bà cụ. Bà đ.á.n.h giá Ninh Yên vài lượt: "Cháu là ai? Tối muộn thế  tìm Dương Liễu  chuyện gì?"
"Cháu là con gái nhà họ Ninh..."
Cô còn   xong, bà cụ  kinh ngạc la lên: "Dương Liễu, con gái cô về tìm kìa!"
Một lát , tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một  phụ nữ  vẻ ốm yếu lao tới, theo  là mấy đứa trẻ: "Tinh Tinh về ..."
Khi bà  rõ gương mặt Ninh Yên thì sững sờ, ngay  đó hốc mắt đỏ hoe: "Hồng Muội,  con  đến đây?"
Bà mới chỉ gặp cô con gái  một , nhưng  khắc sâu dáng vẻ của con bé. Trông nó  xinh , đôi mắt đen láy cực kỳ giống ông Ninh.  thái độ của con bé  bà đau lòng.
Ninh Yên thầm lặng đ.á.n.h giá. Đây là  đẻ của nguyên , dung mạo thanh tú, nho nhã, là một giáo viên tiểu học.
 thời nay giáo viên   coi trọng, động một chút là  lôi  đấu tố, sống lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Một  phụ nữ vất vả nuôi lớn bốn đứa con, nên  mang một  bệnh.
"Vào trong  chuyện  tiện  ạ?"
Giọng điệu xa cách  lòng Dương Liễu xót xa: "Đương nhiên , mau   con."
Đây là một khu sân chung,  vài hộ gia đình cùng ở. Nhà họ Ninh ở một gian nhà phía tây.
Trong phòng chỉ  một cái giường lớn, một cái bàn ăn nhỏ đầy đồ lặt vặt, và một cái tủ cũ nát. Không gian  chật chội.
Ninh Yên  xuống chiếc ghế dài,  về phía ba đứa trẻ. Mặt mũi chúng đều sáng sủa, nhưng đứa nào cũng gầy trơ xương, tóc khô vàng, đầu to  nhỏ, trông hệt như que tăm.
Trong mắt chúng đều là sự đề phòng, còn  cả sự  vui và bài xích rõ rệt.
Không vui vì ? Họ  tiếp xúc với  bao giờ . Ninh Yên thầm nghĩ.
Em hai nhà họ Ninh, tên Ninh Lỗi, mười bốn tuổi.
Em ba, Ninh Miểu, là con gái, mười hai tuổi.
Em út, Ninh Hâm, chín tuổi.
Bọn trẻ  cô,   ,  ai mở miệng  gì.
Dương Liễu bưng một ly nước ấm đến, cẩn thận đưa tới  mặt Ninh Yên,  căng thẳng,  mong chờ,   chút bất an.
Ninh Yên nhận lấy, uống một ngụm. Nước  vị ngọt. Lòng cô  hiểu .
Dương Liễu  chút lo lắng hỏi: "Hồng Muội, con..."
Ninh Yên ngắt lời bà: "Con đổi tên , tên là Ninh Yên. Con  nhập hộ khẩu  nhà họ Ninh."
Cô vô cùng dứt khoát,  thẳng  mục đích. Không  vì gia đình đoàn tụ, mà là vì hộ khẩu.
Nghe , Dương Liễu vô cùng kinh ngạc: "Đã xảy  chuyện gì ?"
Cậu con trai lớn nhất bĩu môi,  chút khinh thường: "Còn  hỏi ? Chắc chắn là  nhà họ Vu đuổi  khỏi nhà , hừ."
Dương Liễu  cau mày, nhẹ giọng trách mắng: "Tiểu Lỗi,    bậy, đây là chị cả của con đấy."
Ninh Lỗi dường như  oán hận chất chứa từ lâu, giọng điệu đặc biệt khó chịu: "Chị     chị cả của chúng  , cũng     nhà họ Ninh. Mẹ,  đừng tự  đa tình nữa."
Ninh Yên lười so đo với một đứa trẻ, cô hỏi thẳng: "Nhập hộ khẩu  nhà họ Ninh  tiện ? Con  thể trả một ít tiền..."
Chuyện gì  thể dùng tiền giải quyết đều   là chuyện lớn.
Tim Dương Liễu như d.a.o cắt. Đứa trẻ   rõ là    thiết gì với họ, thà dùng tiền để cho xong chuyện.
Bà cố nặn  một nụ : "Nói ngốc gì  con, đương nhiên là tiện . Đến muộn thế  chắc con đói , con chờ chút,    cho con ít đồ ăn."
Ninh Lỗi tức giận lườm Ninh Yên một cái: "Mẹ,  đừng mất công. Cô chiêu nhà    quen ăn cơm độn . Với , nhà  còn gì ăn nữa ?"
"Tiểu Lỗi, con còn như  nữa là  giận đấy!"
"Hừ."
Ninh Yên   ý định bồi dưỡng tình cảm gì với  nhà họ Ninh, cũng  mấy để tâm đến thái độ của họ: "Cho con ở nhờ một đêm, ngày mai con sẽ  tìm nhà,   phiền   lâu ."
Lý trí, lạnh lùng,  toát  sự thờ ơ xa cách ngàn dặm.
Dương Liễu lập tức đỏ hoe mắt. Ninh Lỗi  nhịn : "Nói  thật đấy, là sợ chúng   liên lụy cô chứ gì."
"Cậu  nghĩ như  thì..." Ninh Yên tùy ý đ.á.n.h giá căn phòng, bỗng nhiên ánh mắt cô khựng . Cô  dám tin mà dụi mắt ,  đột ngột  dậy, chỉ   đàn ông quen thuộc trong tấm ảnh  tường, giọng  run rẩy: "Người đàn ông  là ai?"
Đây là  đầu tiên cô mất bình tĩnh kể từ khi xuyên đến đây. Trái tim cô đang đập loạn xạ.
Người nhà họ Ninh  theo tay cô. Cậu bé nhỏ nhất kiêu ngạo ưỡn ngực: "Là bố ."
Đầu óc Ninh Yên trống rỗng. Cô loạng choạng bước tới,  kỹ tấm ảnh, gần như  thể tin  mắt .
Đây là một tấm ảnh gia đình, chụp từ  lâu , đứa trẻ nhỏ nhất vẫn còn đang bế  tay. Người đàn ông ở giữa nho nhã,  tuấn, trầm  như núi.
Hốc mắt cô dần nóng lên. Chuyện gì thế ?
Dương Liễu thấy cô như sắp , lo lắng  thôi: "Làm   con?"
Ninh Yên chỉ   đàn ông trong ảnh: "Ông  tên là gì?"
"Ninh Hãn Hải."
Như một tia sét đ.á.n.h qua, đầu óc Ninh Yên trống rỗng. Là ông , thật sự là ông !
"Con  thể lấy tấm ảnh xuống xem kỹ hơn  ?"
Dương Liễu  chút  hiểu, tấm ảnh   vấn đề gì ? "Được chứ."
Ninh Yên cầm tấm ảnh  nửa ngày, vô  chuyện cũ ùa về, dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng,  lâu  thể bình tĩnh.
Ninh Hãn Hải, Viện sĩ Viện Công trình Quốc gia, chuyên gia thủy lợi thủy điện,   nghiên cứu các thí nghiệm kháng chấn, chống rung động cho các kết cấu công trình và thiết  quy mô lớn, quan trắc chấn động mạnh nguyên mẫu... Cả đời ông  chủ trì nhiều dự án xây dựng trọng điểm quốc gia.
Ông  cống hiến tất cả cho đất nước,   luôn âm thầm lặng lẽ. Mãi đến khi ông qua đời,   mới  đến nhà khoa học vĩ đại , mới   câu chuyện đằng  ông.
Và ông,  vợ  con,  khi mất  quyên góp  bộ tiền tiết kiệm cả đời cho một viện mồ côi. Nơi đó    đổi tên thành Viện mồ côi Hãn Hải, tất cả trẻ em ở đó đều mang họ Ninh.
 , họ Ninh của cô cũng từ đó mà .
Từ khi  chuyện, cô  lớn lên ở Viện mồ côi Hãn Hải, mãi đến năm 18 tuổi thi đỗ Đại học Nông nghiệp mới rời . Mọi chi phí sinh hoạt và học phí của cô đều do viện mồ côi chi trả.
Đối với cô, Viện mồ côi Hãn Hải là nhà, và cũng là sự dịu dàng duy nhất cô  .
Viện sĩ Ninh Hãn Hải là ân nhân, cũng là tín ngưỡng của cô.
, tại  ông   ở đây?
Cô vẫn nhớ như in bức tượng ở cổng viện mồ côi và tám chữ phía : "Lập đức lập ngôn, vô vấn tây đông." (Dựng đức dựng lời,  hỏi tây đông).
Đây là khẩu hiệu của Đại học Thanh Hoa, mà Ninh Hãn Hải chính là sinh viên  nghiệp khoa Xây dựng dân dụng của Đại học Thanh Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-6.html.]
Cô giật , lật mặt  tấm ảnh . Quả nhiên, cô thấy dòng chữ quen thuộc: Lập đức lập ngôn, vô vấn tây đông.
Tám chữ    cùng cô suốt cả cuộc đời, đây cũng là lý do cô  lớn lên lệch lạc.
Cô nhẹ vuốt ve tấm ảnh, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn xuống. Quả nhiên là ông ,  nhận nhầm .
Có lẽ, việc cô đến nơi    vận mệnh sắp đặt từ sớm.
Dương Liễu vẫn luôn lo lắng  cô, thấy cô rơi lệ, bà đau lòng khôn xiết: "Hồng Muội,  , Tiểu Yên, con   chứ?"
Ninh Yên  đầu , ánh mắt mờ mịt. Đây là  nhà của ông Ninh? Họ còn sống ?
Đây là mơ,  là ảo ảnh? Cô  chút  phân biệt rõ.
"Ọc ọc..." một tiếng,  con út ôm cái bụng đang réo ầm ĩ, t.h.ả.m thương kêu lên: "Mẹ, con đói quá."
Bữa tối chỉ ăn canh khoai lang, mà  nước là nước,  tiêu hóa hết từ lâu .
Dương Liễu  cau mày, nhưng  nhanh  giãn : "Tiểu Lỗi, con  xem ."
Ninh Lỗi khó xử mở miệng: "Mẹ, chỉ còn đúng một củ khoai lang cuối cùng, ngày mai còn   ăn gì. Nhà  sắp hết lương thực ."
Cậu cũng đói, đói phát điên. Đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào  cũng đói đến hoa mắt chóng mặt,  dày trống rỗng vô cùng khó chịu.
Trong nhà  tiền  gạo,    lúc nghĩ đến việc  ngoài cướp bóc.
Ninh Yên sững ,  mấy đứa trẻ gầy trơ cả xương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Ông Ninh  từng , cả đời ông  thẹn với đất nước, chỉ duy nhất   với gia đình.
Vì thế, cô  cố ý  tra tư liệu, nhưng thông tin  đời  ít. Cô  cố ý  mua một cuốn truyện ký, trong sách chỉ ghi vài nét sơ sài: Khi ông Ninh gặp nạn, vợ ông bệnh c.h.ế.t, mấy  con  ai dạy dỗ,   vì lý do gì đều c.h.ế.t yểu.
Thôi , kiếp  ông che chở con khôn lớn, kiếp  con che chở vợ con ông bình an.
Cô vốn tưởng trái tim   nguội lạnh, nhưng thật  nhiệt huyết  bao giờ tắt.
Cô lấy hộp cơm nhôm từ trong túi . Nắp  mở, mắt cả đám trẻ đều sáng rực. A, bánh bao bột mì trắng!
Ninh Yên đưa một cái cho Ninh Hâm. Nhóc con vội vàng nhận lấy,  định c.ắ.n một miếng, cái bánh bao  tay   giật mất.
Ninh Hâm tức đến đỏ mắt, nó  ăn bánh bao! "Mẹ!"
Dương Liễu đưa cái bánh bao trả  cho Ninh Yên: "Tiểu Yên, con tự ăn ,  cần cho chúng nó. Chúng nó  đồ ăn ."
Ninh Yên  cau mày: "Đây là chê con ?"
Cô  dậy định bỏ . Dương Liễu vội vàng túm lấy tay cô. Tối muộn thế   ngoài nguy hiểm lắm. "Không , đương nhiên  , con đừng hiểu lầm... Mẹ chỉ cảm thấy đồ ăn quá quý giá..."
Ninh Yên tuy  tiếc bánh bao, nhưng nghĩ  đây là  nhà của ông Ninh, liền c.ắ.n răng đưa . "Mỗi  một cái, ăn hết , để đến mai là hỏng đấy."
Cô chia bánh bao cho từng  nhà họ Ninh, khí thế  mạnh,  cho phép ai từ chối.
Ninh Miểu và Ninh Hâm  từ chối, vui vẻ cầm bánh bao gặm. Đã lâu lắm  chúng   ăn đồ  từ bột mì, cảm giác  thức ăn trong bụng thật .
 Ninh Lỗi  từ chối, cứng đầu  mặt : "  cần bánh bao của cô."
"Được thôi." Ninh Yên cũng  chiều  , cô cầm cái bánh bao lên tự  ăn.
Giúp đỡ là một chuyện, nhưng   là nuông chiều vô lối. Lúc cần dạy dỗ thì  chút nương tay.
Ninh Lỗi sững sờ. Cô   nên khuyên  thêm một câu ? Chỉ cần một câu thôi, là  ăn ngay mà!
Hu hu,  còn là bánh bao nhân thịt, thơm quá  mất.
Nước mắt  sắp rơi  , tủi , quá tủi .
Dương Liễu thấy , liền đưa cái bánh bao của  tới. Bà thà nhịn đói chứ cũng  để dành cho các con ăn.
Ninh Lỗi chần chừ một chút,  chút  nỡ hạ , nhưng  khó cưỡng  khao khát trong lòng. Cậu trộm liếc Ninh Yên một cái, nhân lúc cô  lưng   để ý, vội nhận lấy cái bánh bao bẻ ,  một nửa,  một nửa.
Dương Liễu xua tay từ chối. Ninh Lỗi cứng rắn nhét nửa cái bánh bao  miệng bà, còn  động tác "suỵt", chỉ chỉ về phía Ninh Yên, ý bảo đừng để cô thấy.
Cậu  cũng sĩ diện ghê.
Khóe mắt Ninh Yên  sớm thấy hết. Cũng may   là   ưu điểm,   cũng  hiếu thuận.
Một cái bánh bao quý giá  ăn nửa ngày mới hết. Trong bụng   thứ gì đó,  mặt   bất giác lộ  nụ  hạnh phúc.
Nhìn Ninh Yên cũng thấy thuận mắt hơn vài phần,  còn đáng ghét như  nữa. Dù  đây cũng là  chịu cho họ ăn bánh bao.
Ninh Yên lấy  mười lăm đồng: "Đây là tiền sinh hoạt phí tháng  của con."
Tuy cô  đổi ý, nhưng vẫn  quan sát  nhà họ Ninh thêm một chút.
"Mẹ  thể nhận..." Dương Liễu liều mạng lắc đầu. Sao  thể lấy tiền của con trẻ?
"Con đưa thì  cứ cầm. Ngày mai  mua ít lương thực ." Ninh Yên đặt tiền lên bàn, thần sắc nhàn nhạt: "Mẹ nhận thì con sẽ ở ,  nhận thì ngày mai con  ngoài tìm nhà."
Ninh Lỗi liều mạng  hiệu cho Dương Liễu. Mau nhận  , đây là tiền cứu mạng đấy!
Ôi,  là con trai trưởng mà  lo lắng kế sinh nhai, đúng là rầu thúi ruột.
Dương Liễu khẽ thở dài, nhận lấy tiền. Thời buổi  loạn lạc quá, bà  dám để một đứa trẻ  ngoài ở một ?
Người một nhà ở bên , dù  dù  cũng cùng  gánh vác.
Ninh Yên cầm tấm ảnh lên, lắc lắc: "Nghe  ông   mất tích, là tình hình thế nào ạ?"
Sắc mặt Dương Liễu ảm đạm. Hai năm , chồng bà   một chút tin tức, lương cũng  gửi về nhà. Một  bà nuôi bốn đứa con quá sức vất vả, sống lay lắt qua ngày.
Bà còn  lo lắng chồng   xảy  chuyện.  điều    mệt mỏi hơn là,   đều nghĩ Ninh Hãn Hải phạm  gì đó nên  bắt  lao động cải tạo. Họ đối xử với  nhà của ông    thiện, tình cảnh của nhà họ Ninh vô cùng đáng lo ngại.
Bị coi thường, kỳ thị, quở trách... vì thế bà đêm nào cũng  ngủ . Bà càng lo lắng hơn là... tình hình sẽ ngày càng tệ .
Bây giờ  thêm chuyện con gái thật - giả, bà thật sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần,  đến bên bờ vực sụp đổ.
Bà  giấu Ninh Yên, cẩn thận kể  tình hình mấy năm nay. Bà  gửi thư đến đơn vị của Ninh Hãn Hải để hỏi thăm, nhưng như đá chìm đáy biển,   nửa điểm hồi âm.
"  tin, bố con là  . Ông  là trí thức, nhưng là   khát vọng và  yêu nước."
Tuy mấy năm nay hai vợ chồng xa , nhưng bà tin tưởng  con  của chồng .
"Con ." Không ai rõ hơn Ninh Yên về điểm , đó là một nhà khoa học vĩ đại. "Con  tìm  ông ,  gặp ông ."
Tốt , cô  tìm  mục tiêu cho cuộc đời .
Chuyện thứ nhất, trong những năm tháng khó khăn , bảo vệ  nhà họ Ninh,  đổi vận mệnh "cô độc đến già" của Ninh Hãn Hải.
Anh hùng  nên  kết cục như ,  nên  vận mệnh phụ bạc,  nên  đổ m.á.u   rơi lệ.
Thư Sách
Chuyện thứ hai, giúp Ninh Hãn Hải thoát nạn, để ông  bớt khổ một chút.
Nếu cô  nhầm, thì  thời gian  Ninh Hãn Hải đang gặp nạn,   cho  lao động cải tạo đến nông trường Hồng Quang.
Suốt mười năm, mười năm tươi  nhất của cuộc đời, ông   chịu khổ chịu tội ở nông trường. Điều kiện ở đó vô cùng khắc nghiệt,  thể Ninh Hãn Hải  tàn phá nặng nề, những ngày tháng   luôn  bệnh tật giày vò.
Dương Liễu sững sờ: "Cái gì?"