"Chị Tiểu Khê, chị cũng khuyên các chị , đừng chấp nhặt với một bà lão gì. Bà tuổi cao, còn sống bao nhiêu năm nữa ? Thầy giáo dạy chúng một đạo lý, 'cây lặng mà gió chẳng ngừng, con nuôi mà cha chẳng còn', đừng đợi đến khi còn nữa mới hối hận..."
Nghe nó mở miệng, Cố Vân Khê ngay nó định giở trò gì. Chẳng qua là giương ngọn cờ "quan tâm" để lôi họ về nô tài một nữa.
Một cô bé mới mười tuổi mà tâm tư nặng nề như , đây coi là "truyền thống gia đình" nhỉ?
"Một trăm đồng."
Cô ghét bà Cố và vợ chồng chú hai, nhưng sẽ giận cá c.h.é.m thớt lên đầu con cái của họ, cứ coi như qua đường bình thường.
Điều kiện tiên quyết là đều điều, nước sông phạm nước giếng, đôi bên cùng yên .
"Cái gì?" Lời của Cố Như nghẹn trong cổ họng.
Cố Vân Khê tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Những lời của em gây tổn thương tinh thần lớn cho chị, cho nên bồi thường. Sao? Không tiền ? Vậy thì mau biến ."
Cô chính là đối phương khó mà lui, đừng coi cô như một đứa ngốc mà dỗ dành nữa. Chị của ngày hôm nay còn là chị của ngày xưa nữa !
Cố Như: "..."
Nó c.ắ.n môi, vẻ mặt đau buồn: "Em vẫn luôn coi chị là chị ruột, ngờ chị coi em là nhà, thật em thất vọng quá."
Thư Sách
Cố Vân Khê lãng phí thời gian một liên quan, cô còn tranh thủ sách nữa.
"Thôi , em thì giả nhân giả nghĩa, cũng chẳng thật lòng gì. Ai cũng từng coi đối phương là cả. Cái mánh khoé con của em thấu từ lâu , ? Trong mắt em chúng , em chỉ là một trò mà thôi."
Lời như d.a.o đ.â.m tim. Cố Như dù cũng còn nhỏ, tính tình non nớt, run rẩy chỉ tay Cố Vân Khê một lúc lâu mà lời nào, cuối cùng thẹn quá hóa giận, đầu bỏ .
Cố Hải Ba bóng lưng nó xa dần, vẻ mặt buồn bã: "Trong mắt nó, chúng chắc cũng là một trò , tiểu Khê?"
"Không." Cố Vân Khê tiện tay cầm một cuốn sách lên lật xem. Cô sách nhanh, chỉ một lát lật sang trang khác, còn thể hai việc cùng lúc. "Là nô tài."
Cố Hải Ba: "...Thật là hết nổi!"
Ngoài sân, Cố Như nước mắt lưng tròng bậc thềm, thỉnh thoảng đưa tay lên lau, trông vô cùng đáng thương giữa cơn gió lạnh.
Thím Phương hàng xóm thấy vội vàng chạy tới an ủi: "Tiểu Như, con thế? Ai bắt nạt con ?"
Thím thích cô bé Cố Như thông minh ngoan ngoãn , chỉ hận là con của .
Cố Như dường như giật , thấy rõ là thím Phương mới thả lỏng, lặng lẽ đầu lau nước mắt: "Dạ , ạ. Là do con , chỉ lấy một quả trứng gà cho chị Tiểu Khê."
Giọng nó nghẹn ngào: " một trăm đồng, con thật sự lấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-18.html.]
"Một trăm đồng? Nó đòi con một trăm đồng á? Không thể nào?" Thím Phương buột miệng hỏi.
Nước mắt Cố Như ào ạt chảy xuống, tủi đau lòng: "Chị con gây tổn thương lớn cho chị , phí bồi thường. Con hiểu, lo lắng cho sức khỏe của chị , cho chị một quả trứng gà thì thành gây tổn thương ạ?"
Thím Phương đau lòng thôi: "Vậy là Tiểu Khê đúng , đừng nữa con."
Những khác thấy cũng vây an ủi. Giữa một Cố Vân Khê " chổi" và một Cố Như ngoan ngoãn, miệng ngọt, họ chút do dự mà thiên vị .
Chỉ một lát , danh tiếng của Cố Vân Khê càng thêm tệ hại.
"Con bé Tiểu Khê lớn hơn con mấy tuổi mà hiểu chuyện, ngoan ngoãn bằng con. Cùng mang họ Cố mà khác nhiều thế? Con giỏi hơn nó một trăm , đừng buồn nữa. Dù cũng ở riêng , là hai nhà cả."
Tuy đều thích con bà Cố, nhưng sẽ giận cá c.h.é.m thớt lên một đứa trẻ vô tội.
Chuyện lớn, liên quan gì đến con nít?
Cố Như mắt ngấn lệ: " mà, chị đáng thương và cô đơn lắm ạ, các bạn nhỏ đều chơi với chị , con mà đành lòng. Các cô các bác cách nào cho chị trở nên vui vẻ, hòa đồng hơn ạ? Con giúp chị ."
"Con bé thật là quá lương thiện." Mọi càng thêm yêu quý nó.
Một giọng lạnh lùng vang lên: "Em họ, em quan tâm đến như thật ?"
Không từ lúc nào, Cố Vân Khê lưng họ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cố Như sững một chút: "Đương nhiên , chúng là chị em họ ruột mà."
Cố Vân Khê mặc chiếc áo bông rộng thùng thình, còn khoác thêm một cái chăn bông, trông như đang cõng một ngọn núi nhỏ, tạo một cảm giác hài hước khó tả.
"Vậy lúc chị sốt cao sắp c.h.ế.t, thấy em ? Lúc chị tiền khám bệnh, thấy em cho nửa hào? Lúc phân nhà bà nội mẩy, em trốn trong nhà ló mặt ? Đừng với chị là lúc đó em cũng đang ngủ bù nhé."
Giọng cô quá lạnh lùng, quá sắc bén, Cố Như một dự cảm lành: "Em... em lớn tức giận..."
Không đợi nó xong, Cố Vân Khê chế giễu: "Trước đây thì nóng lạnh, hôm nay tự dưng sợ lớn tức giận mà chạy tới đây? Bố thí cho chị một quả trứng gà, chị nhận cũng , bây giờ chị đòi em một trăm đồng. Em tiền đó ? Em dù cưng chiều đến mấy cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thôi. Chị xin em đấy, dối thì cũng động não một chút, ?"
"Chị ngốc, nhưng em đang coi chị và tất cả ở đây là đồ ngốc."
Mọi , thể phủ nhận lời lý. Ai đòi một đứa trẻ mười tuổi một trăm đồng chứ?
Cố Như thể tin Cố Vân Khê thể dối trắng trợn như , phủ nhận tất cả, còn chỉ trích nó bịa chuyện. Trong lúc bí quá, nó vội : "Em ! Chị đòi em một trăm đồng! Anh họ, cũng thấy mà, cho ."
Cố Hải Ba nhíu mày: "Tiểu Như, là ai xui em dối? Là ba em? Hay là bà nội? Anh tin một cô bé như em tính như ."
Lời qua như đang minh oan cho Cố Như, nhưng thực chất đẩy cả nhà chú hai xuống nước. Mặt Cố Như trắng bệch, môi run lẩy bẩy. Nó tự cho là thông minh, ngờ em nhà cả cho nó một đòn chí mạng, khiến nó tự rơi cái bẫy của chính . "Không ..."
Gương mặt Cố Vân Khê nhăn , thật tâm thật lòng : "Tiểu Như, đừng học theo ba em. Cách của họ chút vấn đề. Chị vẫn hy vọng em thể trở thành một cô gái thực sự lương thiện, bụng. Tâm địa bất chính thì xa ."
Chiêu quả là cao tay, lột trần đòn. Cố Như dù mọc thêm mười cái miệng cũng thể giải thích rõ ràng, tức đến đỏ cả mắt.