Cô ấy cùng con đi dạo hai vòng, rất ngạc nhiên khi thấy con trai mình đi lại mà không giẫm phải chân. Sau khi trở về cô ấy liền nói với chồng.
Chồng của Thúy Bình cong môi: "Tôi nói mà thói quen phải từ từ hình thành, lớn lên sẽ thay đổi.Cha vợ cứ phàn nàn là bệnh tật, mẹ vợ còn nói là xảy ra va chạm. Tôi nói mà, chúng ta đều khỏe mạnh, tốt bụng, làm sao có thể..."
"Được được được, anh thần cơ diệu toán, được rồi."
Tiểu Viễn không biết cha mẹ sai lại cãi nhau, nhưng dù sao cậu cũng cảm thấy rất thoải mái khi cầm con hạc giấy của dì, toàn thân cảm thấy ấm áp.
Ngày hôm sau, Tiểu Viễn dụi mắt tỉnh dậy, toàn thân cảm thấy tràn đầy sinh lực, chạy nhảy trên mặt đất, cảm thấy thật vui vẻ.
Nhưng vào buổi trưa khi nó đi ngủ, Thúy Bình đã cầm con hạc giấy nhỏ trên tay nó, đặt sang một bên.
Cô ấy ra ngoài dọn dẹp vườn rau, vào đến nhà liền nghe thấy tiếng kêu khóc. Đi vào, lại phát hiện đứa trẻ đang nằm dài ra, vừa khóc vừa kêu "Đi đi, đi đi"
Thúy Bình lo lắng gọi tên đứa nhỏ, nhưng lại phát hiện không thể đánh thức được nó, cô vội đến phát khóc, tranh thủ thời gian ôm đứa nhỏ đứng dậy, đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, chưa kịp khóc thì đã va vào một bức tường thịt.
"Đưa đứa bé cho tôi." Cố Mạn Mạn thở dài, đưa tay lau trán cho đứa bé.
Ác linh đó, nếu như là Cố Mạn Mạn lúc trước chỉ cần nhấc tay là có thể đuổi nó đi, nhưng bây giờ cô phải luyện tập từ đầu, không thể đuổi nó đi ngay được.
Thúy Bình nói với giọng thô lỗ: "Cố Mạn Mạn, cô tránh ra, đứa bé bị bệnh, tôi muốn đưa nó đi gặp bố nó, đưa nó đến bệnh viện."
"Tôi nói, trước tiên giao đứa bé cho tôi, bệnh này tôi có thể chữa được, cô không tin thì cứ xem đứa bé có khỏi bệnh hay không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-co-vo-beo-biet-huyen-hoc-o-thap-nien-80/chuong-16-nguoi-co-doc.html.]
Thúy Bình lắc đầu, vừa định đẩy Cố Mạn Man ra thì cô đã né người đi vào trong.
"Ừm?"
Đứa trẻ dường như đã ngừng khóc, mở mắt ra.
Đồng tử của nó co lại rồi giãn ra, trông đặc biệt kỳ lạ, khóe miệng toét ra một cách khoa trương. Hi hi hee, hee hee hee, ngươi không bắt được ta đâu, ngươi là cái thùng nước, hee hee hee, ngươi đang phá hỏng việc tốt của ta.
"A!" Thúy Bình kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sợ đến mức suýt đánh rơi đứa bé.
"Cái này, cái gì thế này?"
"Đây là..." Nghĩ đến mẹ cô nói về việc trúng tà, Thúy Bình cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, khiến da đầu cô tê dại.
Cố Mạn Mạn nhìn "Tiểu Viễn" kiêu ngạo, híp híp mắt: "Khiêu khích tao? Cẩn thận tao liều mạng với m.ày"
"Tiểu Viễn" sửng sốt một lúc, sau đó làm ra vẻ nũng nịu với Thúy Bình: "Mẹ, đồ béo c.h.ế.t tiệt này thật đáng sợ. Con không muốn nhìn thấy cô ta, thật buồn nôn."
Sắc mặt Thúy Bình tái nhợt.
Con của cô rất đáng yêu, dễ thương, tuyệt đối không thể nào nói ra những lời xúc phạm như vậy, hơn nữa biểu tình của đứa bé tràn đầy ác ý và khiêu khích.
Ba.
"Tiểu Viễn" sửng sốt.