Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một phần nguyên nhân là do thời đại , phần khác là vì gia đình cô từng gặp biến cố.

Lục Trường Chinh mím môi, gì.

Ra khỏi nhà khách, dẫn Giang Đường về phía khu gia đình.

Con đường chân gập ghềnh bằng phẳng.

Trên đường, họ gặp một nhà quân nhân.

Thấy Lục Trường Chinh đưa một cô gái đến, ai nấy đều tò mò quan sát.

Quân khu lớn, Lục Trường Chinh chút danh tiếng trong đơn vị, nhưng ở khu gia đình thì ai cũng đến .

hiếm khi lui tới đây.

Giờ phút , một đôi nam nữ dung mạo xuất chúng cùng xuất hiện, thu hút sự chú ý của cũng là điều dễ hiểu.

Lục Trường Chinh lo Giang Đường sẽ thấy thoải mái vì chằm chằm, liền cúi mắt quan sát cô.

Chỉ thấy cô ung dung xung quanh, trong đôi mắt còn mang theo sự tò mò, vẻ gì là hổ.

Là do cô ngại, chỉ đơn giản là cảm thấy cần thiết hổ?

Lục Trường Chinh dẫn cô đến căn nhà xin hôm qua.

Bên cạnh là nhà của một chính ủy trong đoàn khác.

Vợ của chính ủy là giáo viên tiểu học trong quân khu, là khá hiền hòa.

Đây cũng là một trong những lý do chọn nơi .

Anh mở cổng, dẫn Giang Đường trong.

“Sau em sẽ sống ở đây ?”

Giang Đường quan sát căn nhà mặt.

Dù chỉ là nhà tường đất, nhưng vẫn hơn nhiều so với nơi cô từng ở trong núi.

Hơn nữa, căn nhà khá rộng.

Đi trong, cô thấy ba gian chính.

Hai bên trái của gian chính còn thêm hai phòng nhỏ.

Bên tay trái của sân là một căn nhà nhỏ hơn, đó là bếp và kho chứa đồ.

Bên tay cũng một phòng nữa, nhưng Giang Đường hiểu nó dùng để gì.

Lục Trường Chinh giải thích: “Những năm , khu gia đình giao thông thuận tiện.

Người nhà của bộ đội tự trồng rau, nuôi gà, nuôi heo.”

Giang Đường tò mò sờ chỗ một chút, chỗ một chút, gật đầu liên tục.

Một cái sân trống , mà cô thích.

“Sau đây là nhà của em ?”

Lục Trường Chinh khẽ ừ một tiếng: “Hiện tại còn dọn dẹp xong.

Tối nay tan ca sẽ đến dọn dẹp, lúc đó em thể chuyển .”

“Em tự dọn .”

Giang Đường xung phong nhận nhiệm vụ.

từng việc nhà, nhưng cô thể học.

Trong ký ức còn sót , cô cách .

Lục Trường Chinh nghi ngờ, nhưng nhớ đến những gì cô từng trải qua, liền gật đầu.

“Em cứ dọn những gì , phần còn chờ về.”

Câu dặn dò của , thoáng qua, giống như một chồng sắp ngoài căn dặn vợ ở nhà.

Chính bản cũng chút sững sờ.

Giang Đường thì chẳng nhận điều đó.

ngừng gật đầu, đôi mắt xoay tròn, tò mò quan sát xung quanh, trong đầu đang suy nghĩ cách sắp xếp ngôi nhà của .

Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế , khóe môi Lục Trường Chinh khẽ nhếch lên.

sẽ với đồng chí bên hậu cần, lát nữa họ sẽ qua đây tìm em.

Em cần gì cứ với họ.”

“Được.”

Giang Đường ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt sáng rực, chăm chú Lục Trường Chinh.

Ánh mắt như chỉ thể chứa mỗi .

Lục Trường Chinh bỗng nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong đầu: Một cô gái như thế , thực sự cam lòng nhường cho khác ?

Anh lập tức hất văng ý nghĩ kỳ lạ , đầu quanh căn nhà.

Trước những bức tường đất, mái nhà lợp ngói, cô gái những chê bai mà còn hứng thú như .

Anh bất giác mỉm .

Sau khi Lục Trường Chinh rời lâu, bên hậu cần đến tìm Giang Đường.

Người tới hỏi cô cần chuẩn những gì để mang đến.

Giang Đường từng kinh nghiệm dọn nhà, nhưng cô từng thấy hình ảnh nhà cửa trong truyện, cộng thêm vài ký ức lộn xộn từ chủ cũ của thể .

Cô vẫy tay gọi Tiểu Lâm bên hậu cần .

“Có thứ gì thể khiến tường nhà rơi bụi đất xuống ?

Một loại bột màu trắng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-6.html.]

“Sao… ?

Chị dâu đến vôi ?”

“Vôi?”

Giang Đường cau mày, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển gật đầu.

“Có thể kiếm ?”

“Có thể.”

Tuy tường của căn nhà chủ yếu từ đất nện, nhưng bên trong cũng đá và rơm.

Bề mặt phía trong nhà nhẵn, thể quét một lớp vôi lên .

Tiểu Lâm hỏi tiếp: “Chị dâu còn cần gì nữa ?

mang đến luôn thể.”

“Nếu trong kho hậu cần gì, cứ mang đến cho .

Còn nếu , ơn giúp ghi , khi nào thì đưa cũng .”

Giang Đường vô cùng vui vẻ.

“Anh thật , cảm ơn nhé.”

Cô chẳng gì để tặng Tiểu Lâm, liền ngẩng đầu về phía ngọn núi xa xa.

Cô quyết định khi dọn dẹp nhà cửa xong, sẽ lên núi xem thử.

Kế hoạch định sẵn, nhưng việc sửa sang căn nhà khó khăn hơn cô tưởng.

Đến khi Lục Trường Chinh tan ca trở về, cô vặn thành việc quét vôi lên bộ căn nhà.

Nhìn thấy Lục Trường Chinh xuất hiện ở sân, Giang Đường—đầu đội một chiếc mũ từ giấy báo, tay cầm cây chổi quét vôi to tướng—vui vẻ vẫy tay chào .

“Lục Trường Chinh, về !”

Vừa xong, cô liền nhảy xuống khỏi chiếc giàn giáo dựng tạm.

Cảnh tượng đó khiến tim Lục Trường Chinh suýt rớt ngoài.

“Cẩn thận, coi chừng ngã!”

Khoảng cách hơn một mét, mà Giang Đường cứ thế nhảy xuống, hai chân đáp đất vững vàng.

Sau đó, cô nhanh chóng chạy về phía .

Giang Đường ngay bên cạnh , chống nạnh căn nhà mới sửa sang , khuôn mặt dính chút vôi trắng nhưng vẫn nở nụ ngọt ngào, đầy tự hào.

“Thế nào?

em lợi hại ?”

Lục Trường Chinh gật đầu, khẳng định công lao của cô: “Toàn bộ đều do em tự quét ?”

Ba gian chính, hai bên mỗi bên hai gian, tổng cộng năm phòng.

Mỗi phòng bốn bức tường, tức là hai mươi bức.

Chỉ trong một ngày, cô thành tất cả…

!

Em nhờ đồng chí Tiểu Lâm chỉ cho một chút, tự ngay.”

Cô vui vẻ kể , nhận sắc mặt vi diệu của Lục Trường Chinh.

“Tiểu Lâm cũng là !

DTV

Lúc đầu em quen, cũng mắng em ngốc.”

Cô suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: “Không kết hôn nhỉ?”

Nếu Tiểu Lâm lập gia đình, thì cô cũng khá thích kiểu nho nhã như .

Hơn nữa, còn nụ .

Lời của Giang Đường kéo Lục Trường Chinh khỏi dòng suy nghĩ.

Anh cúi đầu cô gái mặt, đôi mắt trong veo chút tạp niệm.

Anh đây là vấn đề của chính

rằng bản tâm tư yêu đương.

“Chuyện đó… Giang Đường…”

“Lục Trường Chinh, hôm nay khi quét vôi, em phát hiện mái nhà vài viên ngói hỏng.

Em thể sửa ?”

“Không cần bộ, chỉ cần dỡ lợp thôi.”

giơ tay lên minh họa.

Lục Trường Chinh ngạc nhiên: “Em từng lợp mái nhà ?”

Giang Đại Vũ tệ đến mức đó ?

Đến cả việc lợp mái cũng bắt Giang Đường ?

“Chưa từng!

em thể học mà!

Giống như quét vôi , đây cũng là đầu tiên em đấy.”

Nói xong, cô kéo tay , lôi trong nhà: “Anh xem , thế nào?”

Lục Trường Chinh bức tường sạch sẽ, nhẵn nhụi mặt.

Anh nhịn mà hoài nghi:

Lần đầu tiên , thực sự thể đến mức ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận