…Ý gì?
Tôi lờ mờ cảm thấy lời bà có ẩn ý.
Làm cha mẹ, thái độ của họ đối với con gái… hình như cũng không hoàn toàn là yêu thương. Chẳng lẽ còn có chuyện gì giấu kín?
Chuông cửa bất ngờ vang lên.
Thịnh Ninh Dạ đứng ngoài cửa, trên tay ôm một bó hoa hồng.
“Thanh Thanh, hôm nay trời đẹp, muốn cùng tôi ra công viên đi dạo một chút không?”
Hắn cố tình lấy lòng tôi.
Chắc là mẹ Thịnh đã âm thầm ra chỉ thị, bảo hắn mau mau ôm đùi của tôi cho chắc.
Thế nhưng tôi nhìn ra được, trong mắt hắn chẳng có lấy một chút tình nguyện.
“Không đi.”
“Sao lại không? Trưa nay tôi đưa cô đến nhà hàng cô thích nhất.”
“Tránh ra một chút, đừng chắn đường tôi.”
Từ chối nhiều lần rốt cục cũng khiến Thịnh đại thiếu gia nổi giận.
“Giang Thanh Nguyệt, tôi đã nể mặt cô lắm rồi đấy! Chủ động đến rủ cô hẹn hò, cô còn muốn gì nữa?”
“Tôi không thích anh, nghe hiểu tiếng người chứ?”
“Còn giận dỗi hả? Tôi nghe nói gần đây cô thân thiết với Thịnh Minh Kì lắm, định cố ý chọc tức tôi à?” — hắn cong môi, nở nụ cười đầy tà khí — “Muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt? Được thôi, quay lại bên tôi đi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ suy nghĩ chuyện đính hôn với cô.”
“Câm miệng đi, đồ ngốc!”
Tôi không nhịn được nữa, cầm bó hoa đập thẳng vào đầu hắn.
Trong bó hoa còn có nước, làm ướt hết mái tóc vuốt keo bóng lộn của đại thiếu gia.
“Tôi thấy mặt anh là muốn buồn nôn. Anh tưởng mình đẹp trai lắm à? Thôi đi, đừng tự dát vàng lên mặt nữa. Nói năng ngu ngốc, tự tin thì vô đối. Lương Tĩnh Như* cho anh cái gan đấy à? Tôi cảnh cáo, nếu còn dám làm phiền tôi lần nữa, thứ đập vào đầu anh sẽ không chỉ là bó hoa đâu!”
(*Lương Tĩnh Như: ca sĩ nổi tiếng Trung Quốc, mệnh danh ‘Thiên hậu tình ca’)
Thịnh Ninh Dạ bị tôi mắng đến choáng váng.
Hồi thần lại, hắn tức tối túm lấy tôi: “Cô dám mắng tôi?”
Dù gì hắn cũng là đàn ông, sức lực dĩ nhiên mạnh hơn tôi.
Tôi suýt nữa bị hắn kéo ngã.
Đúng lúc đó, Thịnh Minh Kì xông đến, không nói không rằng, đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.
“Không được động vào cậu ấy!”
Thịnh Minh Kì ra tay rất nặng.
Dù trông cao to, Thịnh Ninh Dạ thực ra yếu đuối như gió lay, bị một cú đ.ấ.m đã ngã sõng soài ra đất.
Tôi vội vàng kéo Thịnh Minh Kì lại:
“Đừng đánh, sắp thi tốt nghiệp rồi, đừng gây chuyện.”
Thịnh Minh Kì ngoan ngoãn thu tay về, nhưng vẫn trừng trừng nhìn đối phương, ánh mắt dữ tợn như chó hoang phát cuồng.
“Nếu còn đụng vào cậu ấy, tao sẽ c.h.ặ.t t.a.y mày.”
Thịnh Ninh Dạ run lẩy bẩy, đũng quần ướt sũng.
Thế quái nào… lại tè ra quần rồi.
Tôi bỗng nảy ra một kế.
“Thịnh Minh Kì, cậu biết cách uy h.i.ế.p người ta hiệu quả nhất là gì không? Bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu. Phải đánh vào tâm lý.”
Tôi rút điện thoại ra, tách tách chụp vài tấm ảnh.
“Đại thiếu gia, nếu anh còn dám làm phiền tôi nữa, mấy bức ảnh tè dầm này sẽ xuất hiện trên khắp các trang mạng xã hội. Anh không muốn nổi tiếng kiểu đó chứ?”
Quả nhiên, Thịnh Ninh Dạ sụp đổ, vừa khóc vừa cầu xin tôi đừng tung mấy bức ảnh đó ra.
Hắn bỏ chạy, dáng vẻ hoảng loạn như gặp ma.
Tôi liền khoác vai Thịnh Minh Kì, đắc ý nói:
“Thấy chưa, đối phó với loại người c.h.ế.t vì sĩ diện thì phải như vậy. Nắm được điểm yếu của hắn mới xứng là phản diện ưu tú.”
“Phản cái gì cơ?”
“Không có gì, đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-cong-luoc-ke-phan-dien/chuong-6.html.]
Đi được mấy bước, phát hiện Thịnh Minh Kì chậm chân.
“Giang Thanh Nguyệt, cậu vừa rồi có thấy tôi ra tay không?”
“Có, sao?”
“Đánh giá chút đi.”
“Rất mạnh mẽ, rất oai phong.”
“Ừm.” Hắn gật đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn tôi chằm chằm:
“Cho nên, tôi rất mạnh.”
Tôi tranh thủ điều tra thêm một chút về nguyên chủ.
Giang Thanh Nguyệt từng gặp tai nạn xe hơi ba năm trước, mất trí nhớ, tính cách thay đổi hẳn.
Mẹ Giang nói tôi càng ngày càng giống với “con trước kia” – chắc là ý chỉ thời điểm trước tai nạn.
Trùng hợp thay, ba năm trước cũng là lúc tôi bắt đầu xuyên vào từng thế giới, chuyên đóng vai nữ phụ độc ác.
Ba năm trước, tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi cũng chẳng biết.
Kỳ thi sắp tới gần.
Tối trước hôm thi, lại xảy ra biến cố — tôi không liên lạc được với Thịnh Minh Kì.
Trước đó, tôi đã để lại đường lui. Trong các vòng thi thử, Thịnh Minh Kì cố ý giữ thành tích vừa đủ lọt top 20, không quá nổi bật nhưng vẫn đủ khiến mẹ Thịnh cảnh giác.
Bà ta bắt đầu ra tay – nửa tháng trước kỳ thi, tìm mọi cách cắt tiền tiêu vặt, thậm chí không cho ăn cơm.
Không sao, tôi có thể nuôi cậu ta.
Nhưng giờ thì lại bặt vô âm tín, không liên lạc được – chuyện này nghiêm trọng rồi.
Sau khi dò hỏi khắp nơi, tôi xác định được:
Thịnh Minh Kì bị giam lỏng.
Mục tiêu rất rõ ràng – ngăn cản hắn thi đại học.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tôi rất tức.
Hắn học, tôi phụ đạo.
Hắn bị thương, tôi chăm.
Thịnh Minh Kì là con mèo tôi nuôi.
Tôi có thể vò, có thể nắn – nhưng người khác đụng vào một cái thôi cũng không được.
Nửa đêm, tôi xông thẳng đến biệt thự Thịnh gia.
Có một căn gác nhỏ lẻ loi vẫn còn sáng đèn.
Tôi trèo tường, luồn từ bên hông vào.
Nghe thì to gan vậy chứ thật ra… tôi từng xuyên vào tiểu thuyết tu tiên cổ đại, không có tí bản lĩnh nào thì sống sao nổi?
Tôi gõ nhẹ cửa sổ.
Thịnh Minh Kì kinh ngạc nhìn tôi.
Cửa sổ không khóa – mẹ Thịnh nghĩ nếu hắn dám nhảy xuống thì nhẹ cũng gãy xương, nên chẳng buồn khóa.
Phòng của hắn nhỏ hẹp, đơn sơ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài hào nhoáng của Thịnh gia.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Đến cứu cậu.”
“Vậy giờ chạy luôn chứ?”
“Không vội, sáng mai đi, cậu nghỉ ngơi lấy sức đã.”
Tôi bước vào phòng, hắn dường như thả lỏng hơn nhiều.
“Cảm ơn.”
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc bánh nhỏ – bị ép bẹp dúm, méo mó không ra hình dạng.
Tôi vẫn cắm một cây nến nhỏ lên trên, châm lửa.
“Thịnh Minh Kì, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Tôi từng xem hồ sơ của hắn – sinh nhật trùng ngày thi đại học.
Trên đường đến, tiện tay tôi mua chiếc bánh giảm giá.
Không ngờ, chỉ một cái bánh nhỏ vậy thôi mà cũng đủ khiến Thịnh meo meo cảm động đến mức ánh mắt sáng rỡ như sao.