Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Lại Bị Cưỡng Chế Yêu

TG1 - Chương 1: Quý Nữ Bị Tướng Quân Cường Thủ Hào Đoạt

Khi Vân Thư Thư mở mắt ra, trong đình viện cổ hương cổ sắc đầy t.h.i t.h.ể xanh trắng nằm ngổn ngang.

 

Đôi mắt của nàng lập tức trừng lớn, sợ hãi giống như ngàn vạn con kiến bò đầy toàn thân.

 

Vân Thư Thư có thể khẳng định, nơi này không phải thế giới mà nàng đã sống.

 

Cơ thể của nàng không tự chủ được mà run rẩy, nội tâm tràn ngập bất an, nỗi sợ hãi trong lòng giống như sương đen khuếch tán.

 

Thư Thư cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo lại! Nàng nhớ rõ, trước khi ngủ nàng có đọc một cuốn tiểu thuyết xuyên nhanh, tiểu thế giới thứ nhất bên trong tiểu thuyết có một nhân vật trùng tên cùng họ với nàng.

 

Thư Thư cảm thấy rất mới lạ, bởi vậy nàng tràn ngập chờ mong đối với cuốn sách này, bởi vì cùng tên Thư Thư nên nó tự giác đưa nàng vào trong tiểu thuyết.

 

Nhưng… cứ nhìn… 

 

Nàng, Vân Thư Thư, thế mà lại là bia đỡ đạn ra sân không được mấy chương… 

 

Thật xui xẻo!

 

Lòng nàng thấy không thoải mái, bĩu môi quả quyết vứt bỏ cuốn sách.

 

Chưa từng nghĩ ngủ một giấc thức dậy… 

 

Vân Thư Thư đang trầm tư, đột nhiên trong đầu vang lên một âm thanh điện tử.

 

[Hệ thống nữ phụ pháo hôi trói định thành công!]

 

[Chờ hoàn thành 10 tâm nguyện của pháo hôi, ký chủ có thể quay về thế giới ban đầu.]

 

[Ký chủ đừng sợ, ở tiểu thế giới này ký chủ chỉ cần tìm được người sau màn sát hại cả nhà Vân gia, báo thù cho Vân gia thì coi như nhiệm vụ thành công, chúng ta có thể đi thế giới tiếp theo.]

 

……

 

Nàng xuyên sách!

 

Vân Thư Thư ngơ ngẩn, nàng chỉ nhớ rõ giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, là có thể quay về thế giới ban đầu.

 

Nhưng mà, xuyên nhanh? Phải hoàn thành 10 nhiệm vụ lận, không hoàn thành được sẽ phải làm nhiệm vụ bổ sung!

 

[Truyền tống nội dung…]

 

[Chúc ký chủ may mắn, chúng ta gặp nhau ở thế giới kế tiếp nha!]

 

Âm thanh điện tử tiếp tục vang lên trong đầu Thư Thư, kéo suy nghĩ của nàng về!

 

Đồng thời nội dung thế giới này cũng được truyền vào đầu Thư Thư.

 

Tiểu thế giới này là một thế giới cổ đại song nam chính, nữ chính là tiểu quận chúa vương phủ, nam chính là hai vị công tử nhà Đại tướng quân, nội dung cẩu huyết huynh đệ đồng thời yêu một nữ nhân.

 

Đế quốc này còn có tên là Đại An Quốc, tính cách hoàng đế nhu nhược quanh năm trầm mê tu tiên không để ý đến quốc sự, hoàng quyền bị mấy đại thế gia chia cắt, quốc gia biên cảnh nhìn chằm chằm cũng không thái bình.

 

Nguyên chủ Vân Thư Thư là thiên kim Vân gia có hôn ước với anh trai nữ chủ.

 

Đây chẳng phải là nội dung cuốn sách nàng vứt bỏ trước khi đi ngủ ư?

 

Đúng lúc này tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

 

Thư Thư không biết người đến là địch hay bạn, phụ thân nguyên chủ Vân đại nhân là tri phủ Lương Châu, trong một đêm cả nhà bị người hạ độc.

 

Thư Thư không thể không cảnh giác một ít, nàng không muốn vừa xuyên đến đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t đâu.

 

Vân Thư Thư đứng dậy muốn chạy, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, nàng không có chỗ để trốn, chỉ có thể trốn ở một chỗ trong ngăn tủ.

 

Trong ngăn tủ tối tăm không nhìn thấy gì cả, tim của nàng ‘lạch cạch’ nhảy nhót, nàng cực kỳ sợ hãi.

 

Không cần!

 

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng nàng liên tục cầu nguyện.

 

Nhưng ông trời lại không muốn làm theo ý nguyện của nàng, nàng vẫn bị tìm được.

 

Quan binh mặc binh phục kéo nàng ra khỏi ngăn tủ.

 

Quan binh nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ, không khỏi giật mình ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nhìn thấy thiếu nữ nào đẹp như nàng, cho nên thất thần trong giây lát.

 

Thư Thư thấy quan binh bất động đứng ở nơi đó nhìn nàng, giống như trúng tà ngơ ngơ ngác ngác, nàng vội vàng nhân cơ hội này chạy trốn.

 

Đến khi thiếu nữ đã chạy ra khỏi phòng, hắn mới kịp phản ứng đuổi theo, đáng tiếc Thư Thư nhỏ nhắn nhu nhược, sao có thể thoát khỏi quan binh truy đuổi.

 

Cuối cùng, nàng bị một đám quan binh vây quanh, nàng đứng giữa một đám nam nhân cao lớn run lẩy bẩy.

 

Một quan binh dẫn đầu tiến lên ngăn nàng lại, động tác thô lỗ kéo nàng đi ra ngoài.

 

Từ nhỏ Thư Thư đã sinh hoạt ở trong thế giới hòa bình, chưa từng bị người thô lỗ như vậy đối xử bao giờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-nhanh-van-nhan-me-kieu-mem-lai-bi-cuong-che-yeu/tg1-chuong-1-quy-nu-bi-tuong-quan-cuong-thu-hao-doat.html.]

“Báo cáo tướng quân, bắt được một người sống!”

 

Quan binh phía sau Thư Thư túm cổ áo nàng, nhấc nàng lên.

 

Cổ áo siết chặt cổ họng của nàng, vốn dĩ nàng không cao vì không muốn bị siết chết, mũi chân nhỏ miễn cưỡng tiếp đất, bị ép ngẩng đầu lên.

 

Thư Thư nhìn nam nhân được xưng là tướng quân kia, đôi mắt của hắn khi nhìn thấy nàng có phóng đại trong nháy mắt, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

 

Hắn mặc quân phục, thân hình cao lớn, mắt phượng sắc bén, sống mũi cùng lông mày cao thẳng còn có một nốt ruồi nhỏ, môi khẽ mím, cả khuôn mặt đều để lộ ra một loại khí chất anh tuấn lạnh lùng.

 

“Mang đi.” Tướng quân lạnh lùng nhìn nàng, ra lệnh cho thuộc hạ, hai quan binh cầm dây thừng trong tay trói tay chân nàng lại.

 

Thư Thư hô to cầu cứu, không ngừng giãy dụa.

 

Tướng quân đã bước lên lưng ngựa, cụp mắt nhìn thiếu nữ không ngừng giãy dụa, giọng nói trầm thấp, khinh thường nói: “Chặn miệng lại.”

 

Một miếng giẻ nhét vào miệng Thư Thư.

 

Cuối cùng Thư Thư bị đưa vào lao ngục tối tăm lạnh lẽo và đáng sợ.

 

Còn nam nhân được gọi là tướng quân, gương mặt lạnh như băng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Ngươi là ai?”

 

Thư Thư suy nghĩ, Vân gia một đêm c.h.ế.t thảm, nàng không biết hung thủ là người phương nào, cho nên nàng không thể dễ dàng nói cho người khác thân phận của mình, nếu không sẽ không còn tính mạng nữa.

 

Thư Thư vô cùng hối hận, sớm biết vậy nàng đã không vứt bỏ cuốn sách ý rồi.

 

Hệ thống chỉ nói cho nàng biết không đến 200 chữ nội dung cuốn sách, những nội dung chi tiết nàng lại không biết chút nào, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nàng phải sống thế nào đây?

 

“A…” Một roi đánh vào người Thư Thư, đau đến mức khiến nàng hít sâu một hơi.

 

“Tướng quân đang hỏi ngươi đấy?” Quan binh giơ roi quất nàng giận dữ nói.

 

Quan binh thấy nàng không nói lời nào, lại tiếp tục quơ roi đánh lên người nàng.

 

Quá đau, roi hung hăng đánh vào trên người nàng, đau đớn giống như đao cắt, như thể muốn lột một lớp da ra.

 

Không phải nàng không muốn trả lời, mà bởi vì một roi một roi liên tục đánh tới, nàng quá đau.

 

Đau đến nỗi ngay cả nói cũng không nên lời, ngay cả thở dốc cũng càng ngày càng yếu ớt.

 

“Dừng tay.” Đúng lúc này một giọng nam trầm ổn cứu nàng, tiểu binh cuối cùng cũng dừng roi trong tay.

 

Tướng quân mặt lạnh mở miệng: “Đại ca!”

 

“Trường Sinh, nàng sắp bị ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.”

 

“Trường Sinh…”

 

Hoá ra tướng quân mặt lạnh này là Phù Trường Sinh, người kia chính là Phù Hằng… 

 

Thư Thư không ngờ mình vừa xuyên đến đây đã đụng phải hai vị nam chính, trong lòng của nàng khẽ hoảng.

 

“Cô nương nếu không muốn tiếp tục chịu nỗi khổ da thịt nữa thì nói những gì ngươi biết ra đi.” Phù Hằng mở miệng nói.

 

Quần áo Thư Thư bị roi cắt rách, từng vết roi thấm m.á.u in trên da thịt trắng như tuyết nhìn thấy mà giật mình, vết m.á.u nhuộm quần áo của nàng thành màu đỏ tươi đẹp.

 

Gương mặt nàng đẫm nước mắt, khí tức yếu ớt, “Ta là nha hoàn Vân phủ, tên Tiểu Thụ, Vân phủ mở tiệc gia đình, ban đầu vẫn luôn rất tốt, sau đó mọi người liên lục tục ngã trên mặt đất, mới đầu ta cũng hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì giống như các ngươi nhìn thấy.”

 

Lời này của Thư Thư thật giả lẫn lộn, tuy rằng bọn họ là nam chính, nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

 

Đặc biệt là Phù Trường Sinh, hắn tâm ngoan thủ lạt thiếu chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.

 

Từ nhỏ thân thể nguyên chủ không tốt, năm mười tuổi bệnh nặng suýt chút nữa thì chết.

 

Sau cùng, Vân đại nhân nhịn đau đưa nàng về nhà cũ ở Thanh Cát Thành bốn mùa như xuân dưỡng bệnh, đến khi nàng sắp cập kê, mới đón nàng trở về.

 

Khi nguyên chủ về Vân phủ ngày thứ hai, Vân đại nhân quyết định tổ chức yến tiệc long trọng cho nguyên chủ, nhưng mà ngay trong buổi yến tiệc này, toàn bộ Vân gia trúng độc bỏ mình.

 

Cho nên, ngoại trừ người Vân gia đã chết, căn bản không ai nhìn thấy dáng vẻ của đại tiểu thư Vân gia sau khi trưởng thành.

 

Phù Trường Sinh hừ lạnh, cũng không tin tưởng lời của nàng.

 

Hắn nhìn thoáng qua trang sức tóc cùng quần áo trên đầu thiếu nữ!

 

Còn dám nói mình là nha hoàn, một thân trang phục trang sức đắt tiền trên người nàng, nha hoàn làm sao đeo nổi.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Phù Trường Sinh khiến Thư Thư sợ đến mức run rẩy!

 

Ánh mắt Thư Thư lóe lên, không dám nhìn hắn nữa, cắn môi cúi đầu.

 

Chẳng lẽ hắn phát hiện nàng nói dối rồi ư?

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận