Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 26: Đại gia, ta chỉ làm tiểu nhị thôi (26)

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương thị kể lại toàn bộ chuyện chồng mình mất thế nào, con gái vô cớ bị hủy hôn ra sao, hai mẹ con bị ức h.i.ế.p ở quê như thế nào, và cuối cùng vì không thể tự bảo vệ mình nên mới dắt díu nhau lên kinh — tất cả đều nói rõ ràng với Ám Nhất. Những điều này thực ra Ám Nhất đã tra được từ lâu, nhưng nghe Trương thị dùng giọng điệu bình thản kể về những khổ cực đời mình, hắn lại cảm thấy khó lòng gắn người phụ nữ cứng rắn này với người vừa nãy khóc đến mức không còn hình tượng gì.

Người phụ nữ họ Trương này đúng là bướng bỉnh và mạnh mẽ, Ám Nhất nghĩ vậy, chỉ tiếc rằng bà ấy chưa từng được đối xử tử tế. Dù tuổi không lớn, nhưng đã bị cuộc sống khắc nghiệt mài mòn đến không còn ra dáng người.

“Cho nên…” — Trương thị u uất thở dài — “Sau khi dọn đến kinh thành, Ngũ Nương nhất quyết không chịu mặc lại váy áo, nói rằng muốn ra ngoài làm việc. Ta biết con bé thương ta, nghĩ ta một mình nuôi gia đình rất khổ cực. Mà… ta đúng là cũng rất vất vả… cũng không biết phải làm sao nữa… Dọn nhà lên đây, ta đã tiêu gần hết sính lễ tích cóp cho con bé, chẳng biết khi nào mới tích lại được…”

Ám Nhất đang nhìn Trương thị xuất thần, nghe bà thở dài liền tỉnh táo lại, hỏi:

“Vậy sao con bé lại nghĩ ra chuyện đi làm học việc ở Trạng Nguyên Lâu?”

“Ngũ Nương muốn tìm công việc có tiền công cao một chút, nghe ngóng ngoài phố thấy Trạng Nguyên Lâu trả công cao hơn chỗ khác một phần, nên chẳng bàn với ta gì cả, tự mình đến nhờ Tiểu Thuận ở khách điếm Duyệt Lai giúp liên hệ.” Trương thị lại thở dài, tiếp tục nói:

“Ta vốn nghĩ chắc chắn không được việc, ai ngờ Tiểu Thuận lại nhờ được Đổng Tam – người làm ở Trạng Nguyên Lâu, dẫn Ngũ Nương đến gặp Nhị chưởng quầy.”

“Vì Ngũ Nương nói với Nhị chưởng quầy rằng nó biết chữ, nên mới được giữ lại. Ta vốn không đồng ý, nhưng không lay chuyển được nó, đành dặn nó không được ở lại tiệm. Chỉ là như vậy thì con bé lại càng cực hơn…”

Giọng Trương thị nhỏ dần.

“Tẩu có biết, con bé đang làm học việc gì ở đó không?”

Ám Nhất đột nhiên hỏi.

Trương thị lắc đầu đáp:

“Cùng lắm là làm học việc trong bếp. Tuy nghề nấu ăn bị xem là thấp kém, nhưng con bé là con gái, học chút tay nghề cũng không tệ. Ta vẫn luôn nghĩ vài năm nữa sẽ tìm một mối tốt gả nó đi, sống yên ổn là được rồi!”

Nghe bà nói xong, Ám Nhất khẽ cúi đầu thở dài, rồi mở miệng:

“Con bé đang làm tiểu nhị.”

“Cái… gì?!”

Trương thị kinh hãi, túm chặt lấy tay áo Ám Nhất, giọng run rẩy:

Trà Đá Dịch Quán

“Ngài nói thật chứ?!!”

Ám Nhất gật đầu, giải thích:

“Công tử nhà ta trưa nay đến Trạng Nguyên Lâu dùng bữa, đã nhìn thấy nó.”

Nghe vậy, Trương thị trừng mắt nhìn Ám Nhất, như chưa kịp hiểu chuyện. Đột nhiên, bà buông tay ra rồi chạy thẳng ra cửa.

Ám Nhất vội vàng kéo bà lại:

“Trương thị, tẩu định đi đâu? Không lẽ giờ định đến Trạng Nguyên Lâu tìm Tiểu Ngũ Tử?!”

Trương thị thở gấp, nhìn Ám Nhất gật đầu lia lịa.

Ám Nhất cố giữ chặt bà, vừa trấn an:

“Đừng đi nữa. Tẩu đến thì được gì? Con bé làm ở đó cũng hơn hai tháng rồi, chẳng phải vẫn bình yên vô sự sao? Tẩu đến gây chuyện, lại thành ra không hay.”

Nghe vậy, Trương thị hoảng loạn túm ngược tay áo Ám Nhất, như nắm được cọng rơm cứu mạng, hỏi gấp:

“Vậy… vậy… phải làm sao bây giờ? Con bé gan cũng to quá rồi! Về sau ta nhất định không cho nó ra ngoài nữa! Hay mai ta đến xin cho nó nghỉ việc luôn?”

“Tẩu cứ yên tâm!”

Ám Nhất nhìn đôi tay đang bám c.h.ặ.t t.a.y mình, không gỡ ra mà làm như không thấy, tiếp tục an ủi:

“Con bé đó lớn rồi, tẩu giữ cũng không nổi đâu. Dám làm tiểu nhị thì đã đủ thấy chủ kiến mạnh mẽ rồi. Công tử nhà ta trưa nay thấy con bé xong cũng đã dặn người chăm sóc kỹ rồi. Nghe lời ta đi, không sao đâu.”

“Vậy thì tốt… Đại gia, sau này phiền ngài thay ta cảm ơn công tử nhà ngài. Cái con bé Ngũ Nương này… thật là gan quá lớn! Từ sau khi cha nó mất, không ai quản được nó nữa…”

Ám Nhất đang định nói thêm mấy câu dỗ dành, Trương thị đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói với hắn:

“Đại gia, hôm nay thật cảm ơn ngài đã nói chuyện này cho ta biết. Nếu không ta vẫn bị giấu trong bóng tối. Ngài ở lại ăn cơm với mẹ con ta nhé, ta phải tiếp đãi ngài tử tế mới được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-nhanh-lan-nao-cung-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/chuong-26-dai-gia-ta-chi-lam-tieu-nhi-thoi-26.html.]

Ám Nhất cười cười không nói gì, không từ chối cũng không đồng ý.

Trương thị hình như cũng nhận ra mình hơi đường đột, bèn cúi đầu, ngượng ngùng nhờ vả:

“Ngũ Nương tan làm xong sẽ về nhà ăn cơm. Ngài có thể giúp ta khuyên nó vài câu không? Từ sau khi cha nó mất, con bé này càng ngày càng gan trời. Ta nói gì nó cũng chẳng thèm nghe. Ngài là ân nhân của mẹ con ta, con bé rất kính trọng ngài, nếu ngài dạy dỗ vài câu, nó nhất định sẽ nghe.”

Khi Tiền Thiển xách hộp thức ăn về nhà, liền sững sờ khi phát hiện Ám Nhất đang ngồi trong sân nhà mình.

Mẹ cô thì từ lúc cô bước qua cửa đã giận dữ trừng mắt nhìn, khiến Tiền Thiển sờ sờ mặt, không hiểu bản thân rốt cuộc lại làm gì chọc giận mẹ rồi…

Cô đặt hộp thức ăn xuống, cười hì hì chào Ám Nhất:

“Đại thúc, sao ngài lại đến chơi vậy? Hiếm có thật đấy!”

Ám Nhất nhìn Tiền Thiển vừa chào hắn vừa len lén quan sát sắc mặt mẹ mình, liền vui vẻ nói:

“Đừng nhìn nữa! Việc cô làm tiểu nhị bị lộ rồi, mẹ cô đang giận đấy.”

(⊙o⊙)!!!Quả nhiên là lão hồ ly này lắm mồm!!!

Tiền Thiển trừng mắt nhìn Ám Nhất, uất ức nói:

“Nhất định là do thúc bán đứng ta! Chứ sao trưa gặp công tử nhà thúc, chiều về nương ta đã biết hết luôn rồi!!”

“Con… con còn dám nói!! Cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, gan to bằng trời rồi!!”

Trương thị tức quá, lao lên túm lấy tai Tiền Thiển.

Bình thường Trương thị hiếm khi nổi nóng đến vậy, đủ biết lần này giận thật.

Tiền Thiển không dám phản kháng, chỉ biết kêu “nương ơi” rồi không ngừng ra hiệu cầu cứu với Ám Nhất.

Trương thị buông tai cô ra, mắng:

“Còn giả vờ cái gì! Người ta sớm biết con là con gái rồi! Con càng ngày càng không biết điều, còn dám đi làm tiểu nhị, con muốn chọc nương tức c.h.ế.t mới vừa lòng à!!”

Hả?!

Tiền Thiển sửng sốt. Bí mật của cô bị lộ từ khi nào vậy?!!

Cô quay lại nhìn Ám Nhất bằng ánh mắt dò hỏi.

Ám Nhất khẽ gật đầu.

Còn chưa kịp hỏi rõ, Trương thị lại tiếp tục mắng:

“Con nói xem, là con gái mà đi làm cái gì?! Dù nương có kém cỏi, cũng không đến nỗi để con phải đi làm cái nghề hầu hạ người ta! Con làm người ta không yên tâm quá! Từ lúc cha con mất, chẳng ai quản được con, chủ ý ngày càng lớn, giờ còn dám giấu nương…”

Nói đến đây, Trương thị lại thấy tủi thân, bắt đầu lấy tay lau nước mắt.

Tiền Thiển thấy vậy liền vội vàng dỗ dành mẹ mình, may mà có Ám Nhất giúp một tay an ủi, cuối cùng cũng khiến Trương thị bình tĩnh lại.

Tiền Thiển thấy mẹ không tiếp tục mắng nữa, liền quay sang hỏi Ám Nhất:

“Đại thúc, sao thúc lại phát hiện con là con gái vậy?”

Ám Nhất bật cười đáp:

“Con chỉ qua mặt được người thường thôi. Ai có võ công, chỉ cần nghe hơi thở, nhìn xương cốt là biết ngay. Lúc ở ngôi miếu ta đã nhận ra rồi, chỉ là không nói mà thôi. Không ngờ con còn tưởng mình lừa giỏi, gan lại càng lớn, dám đi làm tiểu nhị.”

“Ra là vậy!”

Tiền Thiển bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng còn thấy có chút ngưỡng mộ — võ công thời cổ đại thật thần kỳ.

Hay là chờ sau khi làm tiểu nhị xong, đi học võ một thời gian, coi như tay nghề mưu sinh cất kỹ trong rương phòng thân?

Tiền Thiển âm thầm tính toán trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận