Bác sĩ Vu  tính sai .
Là phụ  của học sinh gặp chuyện, cô vẫn  bác bảo vệ kéo thẳng đến tòa nhà thí nghiệm.
Không  lý nào học sinh gặp nạn mà phụ     phòng điều hòa uống .
“Cô em,   với chúng  thôi. Nếu đứa nhỏ thật sự xảy  chuyện,  cũng chẳng  ăn   với lãnh đạo .” - Bác bảo vệ nghiêm mặt .
Vu Duyệt: … Nói cũng đúng.
Vì thế, nữ chính phim kinh dị đừng mong  yên .
Cô ngoan ngoãn cúi đầu  theo bác bảo vệ, còn Thẩm Thiên Lỗi thì ngẩng đầu mỉm , thong thả bước  cô. Ba  cùng tiến  khu thí nghiệm.
Tòa nhà  cách cổng trường khá xa, tường sơn xám trắng bong tróc loang lổ, như một con búp bê tội nghiệp  chủ nhân quên lãng nơi góc tối, dần dần phai màu theo năm tháng.   công nhận, nó từng  tinh xảo — dù cũ kỹ và  bỏ hoang, vẫn  thể thấy  vẻ tráng lệ mà thời gian  tước .
Trước cổng lớn của tòa nhà  một tấm bia đá, khắc tên  quyên tặng và mô tả quy mô công trình.
Vu Duyệt   cánh cổng  xích sắt khóa chặt, khẽ thở dài: “Mười hai tầng cơ , chắc cũng  tốn cả chục triệu ? Người hiến tặng giàu thật.”
Mười hai tầng — còn cao hơn cả tòa nhà cô đang ở bây giờ.
Nghe , Thẩm Thiên Lỗi lập tức  sang cô, giọng như khoe khoang: “Nhà  quyên tặng tòa hai mươi tầng cơ.”
Vu Duyệt: … Trường   các  đúng là “vinh dự” thật.
Thẩm Thiên Lỗi  tươi, nhướng mày, lộ  chiếc răng nanh nhỏ: “Bác sĩ Vu, nhà  giàu hơn nhà Lý Duy nhiều lắm đấy. Hay là cô cân nhắc  ?”
Cách    vẫn khiến    đánh, dáng vẻ  mặt dày  đáng ghét.
“…”
Xong , chẳng lẽ   từng thích nguyên chủ ?
Vu Duyệt giật nhẹ mí mắt, lặng lẽ quan sát   mặt.
Anh  cao hơn Lý Duy nửa cái đầu, da ngăm hơn một chút, ngũ quan tuấn tú và đầy sức sống — là kiểu thanh niên phơi phới đúng tuổi.
Một lát .
“Không .” - Vu Duyệt  dứt khoát.
Hai   ma ám thì  thể “âm âm thành dương” !
“Bác sĩ Vu, suy nghĩ   mà~” - Người đàn ông cao hơn mét tám dùng giọng điệu nũng nịu  chút ngại ngùng, chẳng hề gượng gạo.
Giống như   nghĩ  thì   —  tự nhiên.
Vu Duyệt còn  kịp đáp thì bác bảo vệ bên cạnh  lên tiếng: “Này hai , còn tìm học sinh  đấy?”
“Tìm!” - Vu Duyệt lập tức trả lời,  cùng bác bảo vệ mở xích sắt.
Thẩm Thiên Lỗi  , ánh mắt tối ,  rõ cảm xúc.
Cánh cửa cũ kỹ rít mở, một luồng  khí ẩm lạnh mốc meo phả  khiến   buốt mũi.
Vu Duyệt che mặt ho khan vài tiếng:
“Không  bọn nhóc đó chui  từ  nữa.”
“Bên   cửa phụ.” - Thẩm Thiên Lỗi chỉ tay về hướng tây. Thấy cô ngạc nhiên  ,   khẽ cong môi: “Bí mật ai cũng  của học sinh đấy, chỉ là  ai dám tới thôi.”
Vu Duyệt gật đầu, bắt đầu quan sát xung quanh.
Tòa nhà rõ ràng   bỏ hoang lâu năm, hệ thống điện hỏng hóc, hành lang chìm trong bóng tối.
Họ đang  ở giữa hành lang, đối diện là thang máy cũ kỹ. Nhìn về hai phía, chỉ  thể lờ mờ thấy vài căn phòng còn ánh sáng hắt qua, xa hơn thì   tối đen.
Vu Duyệt thở dài:
“Nơi  rộng quá, đáng lẽ nên hỏi bọn nó giấu Tiểu Thần ở tầng nào.”
Bác bảo vệ lắc đèn pin,  quanh  :
“Chúng  chia  tìm .”
Vu Duyệt: … Lại nữa , cái kiểu “tự tìm đường c.h.ế.t” quen thuộc trong phim kinh dị — chia   hành động chẳng khác nào  nộp mạng.
Cô khẽ kéo tay áo Thẩm Thiên Lỗi, thì thầm:
“Chúng   cùng .”
Anh   cô, ánh mắt ánh lên ý :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-truyen-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-7.html.]
“Sợ ?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vu Duyệt chẳng buồn giả vờ mạnh mẽ, ngoan ngoãn gật đầu.
Nụ  trong mắt Thẩm Thiên Lỗi càng sâu,  hiểu    đưa tay xoa mái đầu mềm mại đó.
Bàn tay giơ lên nửa chừng,    đổi hướng, khẽ vỗ vai cô: “Đừng sợ,   ở đây.”
Giọng  ấm, tay  cũng ấm.
Vào cửa  đến một phút, ba   chia nhiệm vụ xong.
Vu Duyệt và Thẩm Thiên Lỗi phụ trách từ tầng 1 đến tầng 6, bác bảo vệ lo các tầng .
Tòa nhà  thiết kế khá lạ,   là khu thang máy.
Hiện hai thang — một dừng ở tầng 1, một ở tầng 12.
Bác bảo vệ nhấn nút, cửa thang mở   nhanh.
“ lên  đây.” - Ông vẫy tay với hai , “Đừng  mất chùm chìa khóa  đưa nhé.”
Vu Duyệt gật đầu. Nghĩ đến khả năng bọn nhóc   thể  Tiểu Thần ngất xỉu, cô  xin mỗi tầng một chùm chìa khóa phòng.
Dù gõ cửa cũng chẳng chắc bên trong  , nên cách  nhất là mở từng phòng  kiểm tra.
Hành lang hẹp và kín, tối đến rợn .
Không gian yên lặng đến mức đáng sợ, chỉ còn tiếng cô gọi tên Tiểu Thần và tiếng bước chân “lộp bộp” của hai .
Sau lưng cô lạnh toát. Tia sáng nhỏ từ đèn pin chẳng thể đem  chút an  nào.
Vu Duyệt cảm giác như  là kẻ ôm đom đóm trong tay, cố xua tan bóng đêm vô tận.
Bóng tối nặng nề ép cong lưng cô, cái lạnh như l.i.ế.m dần từng tấc da thịt.
Cô run rẩy, c.ắ.n chặt môi.
Cảm giác  — giống hệt như khi một   bộ một  trong đêm.
Dù rõ ràng, bên cạnh cô vẫn còn một .
 , bên cạnh cô vẫn còn một !
“Sao  đột nhiên im lặng ?” - Vu Duyệt hỏi.
Phải thừa nhận,   thấy tiếng “Bác sĩ Vu, bác sĩ Vu” gọi liên tục của  , cô  thấy trống trải.
“Cô với thằng nhóc Phương Thần đó  lắm ?” - Thẩm Thiên Lỗi hỏi.
“Bình thường thôi, nó là con nhà hàng xóm.” - Vu Duyệt đáp.
Không hiểu   ảo giác của cô  , mà Thẩm Thiên Lỗi trông  vẻ tâm trạng  , như đang mang nặng suy nghĩ gì đó.
Nghĩ cũng  — là cựu học sinh của ngôi trường ,  kéo trở  nơi từng là “bóng ma tuổi thơ”, ai mà vui cho nổi.
Vu Duyệt mím môi: “Hay là   ngoài chờ  nhé?”
Vừa , cô  mở cửa căn phòng đầu tiên, lia đèn pin khắp nơi. Xác nhận   bóng dáng Tiểu Thần, cô mới chậm rãi lui .
Vừa   thì thấy Thẩm Thiên Lỗi đang  im ngay cửa, ánh sáng yếu ớt khiến gương mặt   tối mờ, im lặng đến đáng sợ.
Vu Duyệt lùi nửa bước,  rọi đèn về phía  ,  sợ lỡ   thấy một khuôn mặt xa lạ — hoặc kinh khủng.
“Thẩm… Thẩm Thiên Lỗi?” - Cô gọi khẽ.
“…Đó là điều   .” - Cuối cùng   cũng cất tiếng.
“Gì cơ?” - Vu Duyệt  hiểu.
“Nếu sợ, thì cô  ngoài đợi .” - Giọng   hiếm khi nghiêm túc như , vang lên trầm thấp trong bóng tối. “Từ nãy tới giờ…”
“Cô vẫn luôn run.”
Vu Duyệt giật ,  thấy vệt sáng đèn pin đang run rẩy  mặt đất. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, gượng : “Thật  cũng  đến mức sợ . Người  trong bóng tối thì  nhớ đến mấy câu chuyện kinh dị thôi.”
“  công nhận,” - Cô lườm   một cái, - “Nếu   kể cái chuyện nhảy lầu đó, tâm lý  chắc khá hơn đấy.”
Thẩm Thiên Lỗi nhướng mày, :
“Vậy là ?”
Vu Duyệt đưa đèn pin cho  ,  trốn   lưng :
“Là  nợ . Giờ tới lượt  mở cửa phòng kế tiếp.”