"Woa, Thành Dịch ở đây, cuối cùng em cũng nhiệm vụ bên ngoài !" Đứng trong khuôn viên trường Trung học 3, Tiêu Tiêu phấn khích cảm thán.
"Không em nài nỉ để theo ." Du Phi Phàm lườm cô một cái.
"Em đến để giúp chị một tay mà!" Tiêu Tiêu khoác tay Du Phi Phàm nũng nịu.
Hôm nay là Chủ Nhật, trường học học sinh, cả khuôn viên vắng lặng.
Cô giáo Trương dẫn họ đến tòa nhà dạy học, chào hỏi bác bảo vệ đang cầm chiếc bình giữ nhiệt tới, nhờ bác mở cửa khu dạy học.
Bác bảo vệ đặt bình giữ nhiệt xuống, lấy chìa khóa từ trong túi , mở cửa hỏi: "Cô giáo Trương, cô bé lớp cô ? Tối hôm đó sợ c.h.ế.t khiếp."
"Tối hôm đó là bác trực ?" Tiêu Tiêu hỏi.
Bác bảo vệ gật đầu: "Cô bé lên lấy sách, nhưng hai mươi phút trôi qua vẫn thấy cô bé xuống. liền cầm đèn pin lên tìm, thì thấy cô bé co ro ở một góc, hét, như cái gì dọa sợ, năng rõ ràng. vội vàng gọi 112 đưa cô bé đến bệnh viện."
Nói xong, bác rầu rĩ cảm thán: " là chuyện ma quái mà."
Cô giáo Trương đưa họ lên tầng 4, chỉ một phòng học ở cuối hành lang : "Phòng học của lớp 12/2 chúng ở đó. Cô bé nhập viện tối qua tên là Phong Huyên, còn cô bé tai nạn xe là bạn cùng bàn của em , Nhậm Đồng Đồng, hai em thường ngày chơi với ."
Du Phi Phàm xung quanh, cảm nhận bầu khí bất thường nào, cho đến khi đến cửa phòng học, cô đột nhiên nhíu mày.
Trong phòng học, vài chiếc bàn học ngã đổ sàn, sách vở, đề thi cũng văng tung tóe khắp nơi. Có thể thấy tối qua Phong Huyên dọa sợ nhẹ, trong lúc chạy hoảng loạn va bàn ghế.
Cô bước phòng học, tiện tay cầm lấy một cuốn sách lật xem. Đột nhiên, một đôi giày vải màu trắng dính m.á.u xuất hiện mắt cô.
Ngước mắt theo đôi giày, cô thấy đó là một linh hồn.
Linh hồn là một cô gái, dung mạo thanh tú, tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, nhưng biểu cảm vô cùng lạnh lùng.
Du Phi Phàm thể thấy cô gái bao phủ một lớp sương mù đen, đó là do oán khí khi còn sống tan.
Cô khẽ tên bảng tên n.g.ự.c linh hồn: "Thư Nghệ..."
Cô giáo Trương thấy cái tên , kinh ngạc che miệng: "Cô, cô Thư Nghệ?"
"Cô bé đó tên là Thư Nghệ ? thấy cô , cô đang..."
Lời còn dứt, linh hồn đó biến mất. Du Phi Phàm cảm thấy gì đó , liền hỏi: "Cô giáo Trương, Thư Nghệ c.h.ế.t như thế nào?"
"Thư Nghệ em ..." Cô giáo Trương ấp úng, nhưng ngoài cửa phòng học đột nhiên một giọng nữ chói tai vang lên:
"Cô giáo Trương! Cô dẫn ai đến đây ?"
"Chủ, chủ nhiệm Lưu?" Nghe thấy giọng , mặt cô giáo Trương lập tức tái mét.
Người phụ nữ trung niên gọi là chủ nhiệm Lưu hầm hầm bước , chỉ Du Phi Phàm và Tiêu Tiêu : "Các là ai, tại xuất hiện trong trường học?"
"Chủ nhiệm Lưu, họ là của văn phòng thám tử. Chuyện của Thư Nghệ mới xảy lâu, tối qua hai học sinh trong lớp liên tiếp gặp chuyện. thấy chút kỳ lạ nên mời họ đến xem giúp..." Cô giáo Trương rụt rè trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-20-giay-vai-trang.html.]
Du Phi Phàm thầm nghĩ xong , cô giáo Trương là mới trường lâu, ngay cả dối cũng . Bà chủ nhiệm Lưu trông vẻ là một khó đối phó, chắc chắn tránh khỏi một trận mắng mỏ.
Quả nhiên, chủ nhiệm Lưu xong càng tức giận hơn, giọng cao thêm một tông: "Cô giáo Trương, cô cũng là trình độ học vấn cao, thể tin những chuyện hoang đường như ? Chuyện xảy tối qua chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp thôi, nhà trường sẽ xử lý thỏa."
Nói xong, bà chỉ Du Phi Phàm và Tiêu Tiêu: "Hai các cô tuổi còn trẻ mà lo học hành cho tử tế, chỉ lừa đảo khác ?"
Tiêu Tiêu chút bực , tiến lên một bước : "Này , bà ai lừa đảo hả? Học sinh xảy chuyện lớn như , các lãnh đạo mà còn quan tâm bằng một giáo viên mới trường. Bà chủ nhiệm kiểu gì ?"
Chủ nhiệm Lưu xong tức đến mức suýt ngất, bà ôm n.g.ự.c giận dữ quát: "Các , các mau khỏi đây! Trường Trung học 3 là nơi để những đàng hoàng như các đến. Đi ! Nếu sẽ báo cảnh sát!"
Tiêu Tiêu còn gì đó, nhưng Du Phi Phàm ngăn : "Chúng ngay đây."
"Hừ, thế thì , đừng để gặp các ." Chủ nhiệm Lưu khinh bỉ , rời khỏi phòng học.
"Chưa chắc ." Du Phi Phàm bóng lưng bà , khóe miệng nở một nụ lạnh lùng.
Cô giáo Trương bối rối bóp ngón tay: "Xin cô, cô Du, mất công các cô ..."
Du Phi Phàm những cuốn sách vương vãi sàn, thản nhiên : "Không , chúng nhận lời ủy thác ."
"Thật ? mà... chuyện mà chủ nhiệm Lưu , bà sẽ cho các cô ." Cô giáo Trương mừng lo.
Du Phi Phàm : "Yên tâm, cách."
Thấy vẻ mặt Du Phi Phàm đầy tự tin, cô giáo Trương cũng yên tâm hơn.
Trở văn phòng, Tiêu Tiêu lập tức máy tính, gõ bàn phím lách cách. Một lúc , cô tra thông tin của nữ sinh tên là Thư Nghệ. Cô bé từng là học sinh lớp 12/2 của trường Trung học 3, tháng nhảy lầu tự tử ngay tại trường. Thông báo chính thức của nhà trường là do "áp lực học tập quá lớn".
Chuyện lẽ nhà trường giấu nhẹm , thông tin liên quan thể tìm thấy mạng ít, ngay cả tài khoản mạng xã hội của Thư Nghệ cũng xóa sạch.
"Cái c.h.ế.t của Thư Nghệ chắc chắn vấn đề! Bà chủ nhiệm Lưu đó nhất định đang che giấu điều gì!" Tiêu Tiêu vẫn còn bất bình.
Du Phi Phàm ảnh của Thư Nghệ, xác nhận cô chính là linh hồn xuất hiện trong phòng học.
Trực giác mách bảo cô, quả thật như Tiêu Tiêu , cái c.h.ế.t của Thư Nghệ hề đơn giản là do "áp lực học tập quá lớn", và chuyện các học sinh lớp 12/2 liên tiếp gặp chuyện thể liên quan đến cô .
Suy nghĩ một hồi lâu, cô quyết định lợi dụng mối quan hệ hợp tác với Giang Thước, cầm điện thoại lên gọi cho .
Giang Thước nhanh chóng bắt máy, giọng còn lạnh lùng như nữa: "Alo, chuyện gì ?"
Du Phi Phàm hỏi: "Tháng ở trường Trung học 3 một học sinh tên là Thư Nghệ nhảy lầu tự tử, các nhận báo án ?"
Giang Thước : "Có chuyện đó thật, nhưng đó là vụ án do phụ trách."
"Vậy nhà trường xử lý thế nào?"
"Họ hình như bồi thường một khoản tiền, tóm là hòa giải. Mà cô đột nhiên quan tâm đến vụ án ?" Giang Thước hỏi.
Du Phi Phàm kể cho về lời ủy thác của cô giáo Trương và chuyện xảy ở trường. Anh suy nghĩ một lát: "Thế , ngày mai tiện đường đến gần đó việc, thể cùng cô đến trường xem thử."