TỪ TỪ MƯU TOAN

3

Phòng tập luyện của chiến đội KB ở tầng hai trụ sở.  

Đang là thời gian nghỉ ngơi, một số thành viên trong đội đang livestream. Khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tôi nghe thấy liền tù tì vài câu ‘tinh hoa văn hóa dân tộc’:  

"Anh em hồ lô đi cứu ông hay sao mà lần lượt từng đứa lên tặng mạng thế?" 

"Đối phương mở combat kìa, Điền Vi, chú mày núp trong bụi cỏ định chờ c.h.ế.t đấy phỏng?"

"Vương Chiêu Quân, chú mày định giữ chiêu cuối đến Tết lấy ra dùng chăng?"  

Tôi nhỏ giọng chào hỏi: "Chào mọi người."  

Vừa dứt lời, phòng huấn luyện lập tức im bặt.  

Ngay cả chiến thần ngôn ngữ đang nói dở nửa câu tinh hoa văn hóa cũng nhanh chóng nuốt ngược vào trong.  

Tạ Thừa ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi tiếp tục cúi xuống chơi game, đáp với giọng không cảm xúc: "Chào."  

Tôi nhìn quanh, không còn ai khác, thế là ái ngại bước đến gần Tạ Thừa.  

Tạ Thừa đang uể oải dựa lưng trên ghế lặng lẽ ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tư thế, khẽ mím môi.  

Tôi tiến lại gần, quan sát cách anh thao tác mượt mà tung ra một combo kỹ năng. Để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, tôi chủ động khen ngợi: "Không hổ là Tạ Thần, quả nhiên là siêu giỏi."  

Có lẽ do tôi đến gần quá, Tạ Thừa hơi rũ mi mắt, ngón tay đang di chuyển của anh thoáng khựng lại, sau đó anh nhẹ nhàng đáp: "Ừm."  

Tạ Thừa đang livestream, lúc này, khung chat đã nổ tung, liên tục cập nhật bình luận mới:

  

[Chị ơi, lại gần chút nữa đi. Tai anh Thừa nóng đến mức có thể rán chín trứng rồi kìa.] 

 

[? Trước mặt crush nên giả vờ lạnh lùng ha?]

  

[Mọi người, vừa rồi anh Thừa bất mãn mắng chửi tinh hoa ngôn ngữ, đã ai quay hết lại chưa?]  

Tạ Thừa nhìn vào khung chat, nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng sau đó thản nhiên đứng dậy, xoay ghế đổi góc ngồi, che toàn bộ màn hình đi.  

Chuyển chỗ xong, anh từ đưa lưng biến thành đối diện với tôi.  

Dường như vừa kết thúc một ván đấu, anh để điện thoại xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.  

"?"  

Miệng tôi gượng cười đến mức sắp cứng ngắc rồi nè.  

Chúng tôi cứ nhìn nhau trong im lặng một lúc, rồi tôi đột nhiên nhận ra có lẽ Tạ Thừa đang chờ mình mở lời.  

Thì rõ là tôi tự nhiên mò đến mà, người ta nghĩ tôi có việc cần tìm người ta cũng đúng thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận