Từ Mật Thám Trèo Lên Giường Thái Tử, Ta Sơ Sẩy Thăng Chức Thành Hoàng Hậu

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

“Ta đã từng yêu cầu Phi Vân Các phái đến một tên mật thám ngu ngốc.”

“Một kẻ mà ta chẳng cần hao tâm tổn trí, cũng có thể dễ dàng dắt mũi xoay vòng.”

Ba tháng sau, trong mùa lễ hội săn mùa xuân, ta gặp được Nhiếp Vi Xuân.

Ngày ấy, ta vẫn còn nhớ rõ.

Nàng được sắp đặt để cứu ta, được đưa tới bên ta mà chẳng chút hoài nghi.

Thế nhưng, ngay ngày đầu tiên bước vào Đông Cung...

Nàng liền lẻn vào thư phòng của ta.

Nếu không phải ta đã sớm cho lui thị vệ, chỉ e nàng đã bại lộ ngay hôm ấy.

Khi ta đẩy cửa bước vào, nàng hoảng loạn đến mức làm đổ cả tủ sách.

Nhưng trên môi nàng, nụ cười còn chưa kịp thu lại.

Lúc đó, nàng viện cớ gì nhỉ?

À...

Nàng nói bản thân đói bụng, nên vào thư phòng tìm... gì đó để ăn.

Ta suýt không nhịn được cười, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy hối hận.

Trực giác mách bảo ta—

Nhiếp Vi Xuân, chắc chắn là một biến số.

Về sau, mọi chuyện quả thực chứng minh, linh cảm của ta không hề sai.

Nàng bắt đầu tiếp cận ta, quyến rũ ta, dần dần đoạt lấy sự tín nhiệm nơi ta.

Thậm chí, nàng từng hạ dược trong trà lúc ta đang đọc sách.

Nhưng ngay khi định nâng chén lên, ta đã trông thấy trên mặt bàn gỗ lim, còn vương một lớp bột trắng nhàn nhạt.

Nhiếp Vi Xuân... đến cả việc che giấu dấu vết cũng sơ suất.

Ta khẽ thở dài, rồi ngửa đầu uống cạn chén trà chứa thuốc kia.

Từ hôm đó, ta bắt đầu phối hợp với nàng, từng bước sủng ái, từng bước kéo nàng vào gần hơn.

Ta đưa nàng dạo phố, chọn y phục, mua trâm vòng châu ngọc.

Ta cùng nàng ăn khắp mỹ vị nhân gian, xuân đến thưởng hoa, đông về ngắm tuyết.

Nàng rất vui.

Ta nhìn ra được, nàng thực lòng vui vẻ.

Không bao lâu sau, cả kinh thành đều biết—Thái tử Tề quốc sủng một phi tử, tên gọi Nhiếp Vi Xuân.

Nàng không giống những mật thám mà ta từng gặp.

Tâm nàng chưa đủ cứng.

Nàng không lạnh lùng, tuyệt tình như một mật thám vốn nên có.

Nàng sẽ giữ lại phần cơm thừa cho mèo hoang, sẽ lén lút mang bánh bao ra sau hậu viện chia cho những đứa trẻ ăn mày.

Nàng cứ tưởng mình che giấu rất khéo.

Nhưng sau mỗi lần như vậy, khóe môi nàng cả ngày đều khẽ cong.

Nàng không giấu được gì cả.

Và điều quan trọng nhất—

Nàng... có lẽ thật lòng cảm thấy áy náy vì đã lừa ta.

Dù vẫn truyền tin ra ngoài đều đặn, nhưng khi ta đối xử tốt với nàng, nàng lại vô thức đáp lại bằng những điều vụn vặt.

Những điều nàng có thể làm cho ta, không nhiều.

Nhưng...

Nàng sẽ dậy sớm, hứng giọt sương đầu cành, dùng nó pha trà cho ta.

Nàng sẽ vào rừng đào, hái những cánh hoa tươi nhất, đem về ủ thành rượu.

Đối với mật thám của Phi Vân Các, mỗi ngày sống sót đều như ngày cuối cùng.

Không ai biết khi nào sẽ bị phát hiện, khi nào sẽ phải chết.

Vì vậy, nàng luôn ngủ không yên.

Nhiếp Vi Xuân thường giật mình tỉnh giấc giữa đêm, lăn qua lăn lại, chẳng thể nào chợp mắt.

Vì nàng mất ngủ, ta cũng không sao yên giấc.

Lông mày ta vô thức nhíu chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-mat-tham-treo-len-giuong-thai-tu-ta-so-say-thang-chuc-thanh-hoang-hau/chuong-7.html.]

Thế là, nàng hình thành một thói quen—

Mỗi lần trằn trọc, nàng sẽ trở mình, chậm rãi vuốt nhẹ ấn đường của ta.

Ngày nối ngày, nàng kiên nhẫn lặp lại, chưa từng than phiền.

Lâu dần...

Ta cũng quen với cái chạm của nàng.

Cũng quen với việc sủng ái nàng.

Ban đầu, ta chỉ là đang phối hợp với nàng, diễn một vở kịch giăng bẫy mật thám.

Nhưng cuối cùng, ta lại đặt chân tình vào trong đó.

Mỗi tháng, Nhiếp Vi Xuân đều viết mật tín, giấu vào phiến gạch sau hậu tường Đông Cung.

Thế nhưng, tất cả đều bị ta thu lại.

Thậm chí, nội dung trong thư cũng chẳng có gì quan trọng.

Tỷ như—

“Thái tử Thẩm Thận tháng này dậy muộn bốn ngày, dậy sớm hai mươi ngày.”

Hoặc—

“Thái tử Thẩm Thận không ăn được cay, đặc biệt thích vị chua ngọt.”

Những lá thư mật của nàng, ta đều cất vào một chiếc hộp gỗ.

Mỗi khi lòng rối như tơ vò, ta lại mở ra đọc vài bức.

Rồi không nhịn được mà khẽ bật cười.

Nhiếp Vi Xuân, nàng thật sự là một mật thám quá vụng về.

Tới năm thứ ba kể từ khi nàng ở bên ta, hai nước nghị hòa.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ly quốc đã suy tàn, quốc khố trống rỗng, không còn sức gây chiến.

Bởi thế, Ly quốc chủ động cầu hòa, tất nhiên cần thể hiện thành ý.

Phi Vân Các lập tức gửi một phong mật thư đến tất cả mật thám ẩn thân nơi Tế quốc.

Chỉ một mệnh lệnh—

Triệt thoái.

Mật thám bị lộ phải lập tức tự vẫn, lấy đó làm chứng trung thành với tổ chức.

Trừ ta.

Bởi vì một khi quân cờ như ta bại lộ, hai nước sẽ không cách nào giảng hòa.

Lệnh buộc Nhiếp Vi Xuân tự sát, bị ta chặn lại.

Khi ấy, ta chợt nhận ra—

Ta không muốn nàng chết.

Phi Vân Các đã đi quá xa khỏi tôn chỉ ban đầu khi thành lập.

Họ bắt đầu phái sát thủ truy sát những mật thám không chịu tuẫn tiết.

Xác của họ trở thành vật tế cờ để Phi Vân Các dâng lên Tề quốc, đổi lấy hòa bình.

Sát thủ được cử đến g.i.ế.c Nhiếp Vi Xuân, ta đã âm thầm ngăn lại.

Từ khoảnh khắc đó, ta bắt đầu âm thầm tính kế, chỉ để bảo vệ nàng.

Phi Vân Các cũng dần nhận ra—tên Thái tử giả này đang lặng lẽ phản kháng.

Sau nhiều lần thất bại trong việc khống chế ta, bọn họ quyết định vứt bỏ quân cờ này.

Nhưng tiếc thay, một quân cờ có giá trị như Thái tử Tề quốc, sao có thể dễ dàng bỏ đi?

Thế là, bọn họ tính toán thay thế ta bằng một kẻ khác.

Ta âm thầm bồi dưỡng thế lực, cùng Phi Vân Các giằng co suốt hai năm trời.

Cuối cùng, vào đầu năm thứ ba, ta đã hoàn toàn diệt trừ hết thảy cứ điểm của Phi Vân Các tại Tề quốc.

Ngày Hoàng đế đột ngột băng hà, ta thuận thế lên ngôi.

Ta sắc phong Nhiếp Vi Xuân làm Hoàng Hậu, chẳng qua chỉ muốn trao cho nàng một tấm miễn tử kim bài.

Một khi nàng trở thành Hoàng Hậu, không ai còn có thể dễ dàng động đến nàng nữa.

Thế nhưng, cũng chính điều đó khiến Phi Vân Các nhận ra—

Nàng chính là nhược điểm duy nhất của ta.

Bọn họ muốn bắt nàng đi trước ngày đại điển sắc phong, dùng nàng để chế ngự ta.

Chỉ tiếc...

Kế sách ấy, cuối cùng vẫn thất bại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận