Trùm Trường Là Một Con Mèo Siêu Dính Người

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm Đông Chí lạnh buốt.

Lờ mờ dường như thấy tiếng mèo kêu, vội vàng mở cửa sổ, mấy con mèo đang ở bên ngoài. Lờ mờ thấy một con tam thể, kịp mặc áo tử tế, chạy vội ngoài, gió lạnh "vù vù" táp mặt.

Đèn đường lặng lẽ bên đường, xua tan bóng tối.

Lúc mới rõ, con mèo là tam thể, nhưng là Giang Chỉ.

Sự cô đơn vô tận vùi lấp , ngẩn ngơ về phía muôn vạn ánh đèn trong màn đêm, nhưng thấy thiếu niên nào từ ánh sáng bước , một nữa nhào lòng như đầu gặp gỡ.

lâu, đến khi bước thì mới phát hiện chân tê cứng vì lạnh.

Không giờ Giang Chỉ thế nào .

Đột nhiên một chiếc áo khoác mang theo ấm choàng lên .

"Đồ ngốc A Ninh."

Trên đầu vang lên giọng pha lẫn oán trách và tiếng .

Cậu nắm lấy tay : "Tay A Ninh lạnh quá."

Lúc mới phản ứng , thiếu niên mặt là Giang Chỉ, chiếc áo khoác mang theo hương cam nhàn nhạt.

há miệng, giọng khàn khàn, gọi tên .

Mắt nóng lên.

Thiếu niên mặc một chiếc áo len, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dịu dàng , khẽ chạm mặt mới : "Xin , tớ đến muộn , dạo bận quá."

Rồi đồng hồ, nhếch môi: "12 giờ ."

Cậu lấy một chiếc hộp quà mang theo ấm, ánh mắt sáng như : "Chúc mừng sinh nhật A Ninh."

kéo chiếc áo khoác xuống phủ lên , thứ là câu đó.

"Không với tớ ?"

"Có chứ." Giang Chỉ nhíu mày, định kéo áo khoác : "Tớ , tớ là đàn ông con trai..."

chen lòng , chiếc áo của rộng, đủ để ôm trọn cả hai: "Vậy thì cả hai đều lạnh."

Quất Tử

"Giờ thể trả lời câu hỏi của tớ ?"

Giang Chỉ đỏ mặt, dám .

"Dạo ?"

"Nhà xảy chút chuyện, nên kịp với ."

Tốt lắm, con mèo ngốc , miệng thì cứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-la-mot-con-meo-sieu-dinh-nguoi/chuong-10.html.]

"Giang Chỉ, đuôi mèo của lòi ."

Sắc mặt thiếu niên dần hoảng loạn, sờ mông: "Đâu ?"

Cậu trừng to mắt: "Cậu lừa tớ?"

Đó mới là trọng điểm ?

"Đồ ngốc, ngốc c.h.ế.t , đừng lục đồ linh tinh nữa."

Khuôn mặt tái nhợt của Giang Chỉ thoáng ửng hồng: "Sao ?"

"Với , gặp nguy hiểm, ơn hãy nghĩ đến bản ."

Giang Chỉ im lặng.

"Hửm?"

véo eo đầy đe dọa.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Mắt Giang Chỉ long lanh, khẽ phản bác: "Cậu thì khác."

"Khác gì?"

Thiếu niên thở dài, lấy tay che tai , giọng dường như vang vọng từ nơi xa xăm, như ánh trăng lăn tim .

"A Ninh, tớ đến thế gian là vì ."

Sau mới , Tạ An là con riêng của nhà họ Giang.

"Bố tớ thừa nhận , nên cứ nhắm tớ mãi. Tớ mới chuyển đến trường A Ninh học, thì cũng chuyển đến. Ban đầu tớ chỉ yên theo đuổi , từ lan cái danh trùm trường. A Ninh , lúc tớ tức c.h.ế.t ."

" tớ cho chuyển , cũng cho một bài học."

"Tạ An hôn thê."

hỏi Giang Chỉ.

Giang Chỉ xong nhảy dựng lên: "Cái đồ Tạ An c.h.ế.t tiệt, khi còn chơi trò với tớ, tớ hôn thê!"

Giang Chỉ cắn một cái, để dấu răng nhàn nhạt.

nhéo má : "Cậu là chó ?"

"Là mèo mới đúng. À , A Ninh tớ là mèo?"

Thiếu niên rúc lòng , ngẩng đầu bằng ánh mắt long lanh.

: "Tất nhiên là bí mật."

Sao thể cho Giang Chỉ , tiếng lòng của , và vô những lời lẩm bẩm về chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận