7.
Sáng sớm hôm sau, sau khi bác sĩ tái khám, Ninh Ngọc cầm thuốc bệnh viện cấp rồi đón một chiếc xe bò tiện đường quay trở lại làng Hồng Nhật.
Tới đầu làng, Ninh Ngọc vừa trả người đánh xe một hào, đang định về nhà lại thấy Tống Tri Huy vội vàng chạy về phía cô.
“Ninh Ngọc, sao em lại về rồi?”
“Bác sĩ bảo tôi đã hạ sốt, chỉ cần về nhà uống thuốc vài ngày là khỏi. Sao vậy? Trông anh có vẻ lo lắng?” Ninh Ngọc cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ngơ ngác.
Tống Tri Huy lập tức cười cười: “Không có gì, chỉ là sợ em bệnh chưa khỏi đã về. Bác sĩ đã nói không sao thì anh yên tâm rồi.”
“Trí thức trẻ Tống, anh thật tốt bụng, quan tâm người dân làng Hồng Nhật như vậy. Tôi nhất định sẽ báo cáo với đội trưởng, nói anh là một trí thức trẻ có tinh thần giác ngộ cao. Mọi người phải học tập anh mới đúng.”
Giờ này đầu làng thường có người qua lại, Ninh Ngọc cố tình lớn tiếng khen Tống Tri Huy vài câu, không đợi hắn phản ứng đã vẫy tay chào tạm biệt:
“Được rồi, tôi không làm lỡ việc anh nữa. Tôi về nhà trước đây, xa nhà mấy ngày rồi, chắc người nhà cũng đang lo lắng.”
Tống Tri Huy nhìn bóng dáng cô rời đi, sững sờ một lát rồi vội vàng quay đầu chạy đi tìm Tôn Lệ Lệ.
Hắn ta vốn định hôm sau mới đến bệnh viện để thể hiện sự quan tâm, không ngờ Ninh Ngọc lại về sớm thế này, xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.
Khi Ninh Ngọc về đến Tần gia, trong nhà chỉ có em chồng Tần Nguyệt. Ba mẹ chồng đã ra đồng làm việc từ sớm.
Tần Nguyệt từ lúc Ninh Ngọc gả vào nhà này đã không ưa gì cô, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.
Giờ thấy cô quay về, liền giễu cợt:
“Ồ, mỹ nhân ốm yếu cuối cùng cũng chịu về rồi. Mới ngâm mình dưới sông một chút đã làm lớn chuyện đến nỗi phải nhập viện, còn khiến bao người phải xin nghỉ để chăm cô.”
Tần Nguyệt xưa nay thân với Tôn Lệ Lệ. Trước đây Ninh Ngọc không biết Tôn Lệ Lệ thích Tần Húc Đông thì thôi, giờ nếu vẫn không nhận ra Tần Nguyệt đang bênh vực thay Lệ Lệ thì đúng là uổng sống một kiếp rồi.
Nhưng câu nói của Tần Nguyệt, phải chăng còn có hàm ý khác?
Cô ở bệnh viện ba ngày, ngoài Tôn Lệ Lệ thì chỉ có Tống Tri Huy đến thăm cô. Vậy “bao nhiêu người” mà Tần Nguyệt nói đến là chỉ ai? Tôn Lệ Lệ? Hay là Tống Tri Huy?
Chuyện cô bị rơi xuống nước, trong ký ức của Ninh Ngọc đã là chuyện từ hơn mười năm trước.
Người cứu cô là Tống Tri Huy, còn Tần Nguyệt bên cạnh dường như có châm chọc cô vài câu.
Vậy lúc đó, phải chăng Tần Nguyệt đang ở cùng Tống Tri Huy?
Nhận ra điều này, khi nhìn lại Tần Nguyệt, cô liền thấy ngoài vẻ khinh thường trên mặt, còn có một tia ghen tị.
Không ngờ mới vừa về tới nhà mà Ninh Ngọc đã phát hiện được nhiều chuyện kiếp trước đến ch.ết cô cũng không biết. Đúng là kiếp trước cô quá ngu ngốc, nên mới bị lừa thê thảm đến thế.
Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, còn Tần Nguyệt lại thấy Ninh Ngọc im lặng nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao lại cảm thấy như bị nhìn thấu, khí thế lập tức yếu đi vài phần, cáu kỉnh trừng mắt nói:
“Sao hả? Tôi nói sai à?”
Ninh Ngọc không giận mà còn cười, thản nhiên đáp:
“Đúng thế, ai bảo lúc tôi bệnh thì chồng không có bên cạnh, em chồng lại ghét bỏ, đành phải nhờ người khác chăm sóc thôi. May mà có Lệ Lệ giúp đỡ, cô ấy thật tốt bụng, chẳng trách trí thức trẻ Tống xót xa cho cô ấy, không đành lòng để cô ấy vất vả nên phải tự mình chạy qua chạy lại nhiều lần.”
Tần Nguyệt nghe xong, mắt trợn tròn:
“Cái gì cơ? Trí thức trẻ Tống thích Lệ Lệ á? Không thể nào!”
8.
Ninh Ngọc như thể không nhận ra sự thất thố của Tần Nguyệt, điềm tĩnh nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-thap-nien-70-mot-doi-hanh-phuc/chuong-4.html.]
“Là trí thức trẻ Tống nói ra đấy. Anh ấy lo lắng Tôn Lệ Lệ về buổi tối không an toàn, nên sau khi tan làm đã vội chạy đến trông chừng tôi thay cô ấy. Nhưng thấy anh ấy quan tâm đến Lệ Lệ như vậy, tôi bèn bảo hai người họ cùng về. Tối hôm đó, chắc là trí thức trẻ Tống đã lấy xe đạp chở Lệ Lệ về . Anh ấy còn nói sẽ đưa Lệ Lệ đến tận cửa nhà mà.”
Ninh Ngọc càng nói, Tần Nguyệt càng d.a.o động.
Tối hôm trước, mẹ chồng bảo Tần Nguyệt mang tiền đến cho Tôn Lệ Lệ để ngày hôm sau đưa cho Ninh Ngọc.
Lúc đến nhà họ Tôn, Tôn Lệ Lệ vẫn chưa về, Tần Nguyệt phải đợi một lúc ở sân. Khi Tôn Lệ Lệ về đến, cô quả thực có nghe thấy tiếng xe đạp rời đi.
Khi đó Tần Nguyệt không nghĩ gì nhiều, hơn nữa Tôn Lệ Lệ còn tỏ vẻ lo lắng nói rằng cô ta nghi ngờ trí thức trẻ Tống thích Ninh Ngọc. Chính Tôn Lệ Lệ là người nói cho Tần Nguyệt biết việc Tống Tri Huy đến bệnh viện thăm Ninh Ngọc, cũng là người biết rõ cô ta thích Tống Tri Huy.
Giờ đây Tần Nguyệt hoàn toàn rối loạn, rốt cuộc Tống Tri Huy thích ai, là Ninh Ngọc hay là Tôn Lệ Lệ?
Nếu những lời của Ninh Ngọc là thật, chẳng phải Tôn Lệ Lệ đang lừa cô ta sao?
Nhưng... chẳng phải Tôn Lệ Lệ thích anh trai mình sao? Vậy vì sao lại phải lừa cô chứ?
Ninh Ngọc nhìn bộ dạng mơ hồ hoang mang của em chồng, không buồn quan tâm nữa, quay người trở về phòng.
Dù Tần Nguyệt có thể cũng chỉ bị Tôn Lệ Lệ tác động nên mới không ưa cô, nhưng cô chẳng việc gì phải chịu đựng mấy chuyện như thế.
Kiếp trước Ninh Ngọc làm nhiều điều sai trái, phụ lòng Tần Húc Đông, có lỗi với cha mẹ chồng từng rất tốt với cô. Chỉ riêng Tần Nguyệt, là người cô chưa từng mắc nợ.
Trong khi Tần Nguyệt vẫn còn đang do dự, trong làng đã bắt đầu rộ lên những tin đồn.
“Này, bà nghe gì chưa? Có một cậu trí thức ở trạm, biết chữ, thích con bé nhà họ Ninh đấy.”
“Nhà họ Ninh? Không phải con bé đó đã gả vào Tần gia rồi sao? Tôi còn nhớ đám cưới rình rang lắm cơ mà, nghe đâu cậu Tần đi lính, tích góp được nhiều tiền lắm ấy.”
“Đúng thế, nên mới có chuyện để nói đó. Cưới xong ngày hôm sau cậu Tần quay lại đơn vị rồi, để con bé Ninh xinh như hoa ở nhà một mình, dễ khiến người ta dòm ngó lắm.”
Bà Hồng thân thiết với mẹ Tần, nghe được cuộc nói chuyện, không nhịn được lên tiếng:
“Cái gì mà một mình? Nhà họ Tần còn cha mẹ chồng, còn em chồng nữa mà. Mấy người ăn nói bậy bạ, không biết giữ miệng, không việc gì làm à!”
Người kia không phục, nói lớn:
“Tôi nói sai chỗ nào? Con bé Ninh bị sốt phải nhập viện, trí thức trẻ Tống hôm kia vừa tan làm là chạy lên trấn thăm nó. Hôm qua thì xin nghỉ hẳn. Sáng nay còn có ông Lưu Hai tận mắt thấy hai người họ nói chuyện ở đầu làng nữa kìa.”
Bà Hồng nghe vậy cũng hơi hoảng, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Người ta tốt bụng thăm người bệnh thôi, đến miệng bà lại biến thành chuyện yêu đương vụng trộm!”
Người kia cười khẩy:
“Cả nhà họ đều đang làm đồng áng, chỉ có mỗi một gã trí thức trẻ lại lảng vảng ở bệnh viện. Bảo không có gì, bà tin nổi không?”
Bà Hồng bắt đầu mất kiểm soát, cãi lại:
“Thì coi như vậy, thì cũng chỉ là trí thức trẻ Tống thích con bé Ninh, chứ đâu phải gì to tát.”
“Thế thì tôi có nói sai đâu! Tôi đã bảo là cậu ta thích con bé Ninh mà. Nhưng con bé Ninh ấy, đã gả làm dâu nhà họ Tần rồi, mà vẫn cứ ong bướm như thế, chẳng ra thể thống gì cả!”
Người kia thấy mình thắng thế, đắc ý gật gù, không quên chê bai Ninh Ngọc thêm một trận.
Bà Hồng cãi không lại, tức giận quay đi, chạy đến nhà kho tìm mẹ Tần, kể lại mọi chuyện.
Mẹ Tần nghe xong chuyện con dâu cùng một trí thức trẻ bị đồn thổi lung tung, mặt tái bệch vì giận, đến tim cũng thấy khó chịu.
Bà Hồng nhìn sắc mặt mẹ Tần, dè dặt hỏi:
“Chị nói xem... chuyện đó có phải thật không?”
“Bọn họ bảo con bé Ninh về rồi đúng không? Tôi phải về hỏi cho ra lẽ. Dù Húc Đông cưới xong phải về đơn vị liền, là hơi thiệt thòi cho nó, nhưng Húc Đông vì nước vì dân mà! Nếu nó không hiểu chuyện, mà làm ra chuyện gì có lỗi với Húc Đông, nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận một đứa con dâu như thế!”