"Sao thế? Có áp lực thi cử quá lớn ?" ôm , nhẹ nhàng vỗ lưng từng nhịp.
lắc đầu.
Việc học đối với bao giờ là gánh nặng.
luôn vững vàng giữ vị trí đầu bảng của khối, và mỗi đều bỏ xa thứ hai hơn chục điểm.
Lúc dữ dội như , là vì những cha mà đây chỉ thể qua ảnh đang sống sờ sờ bên cạnh , tiếng , ấm.
Cảm giác mất tìm , họ sẽ thể hiểu.
cho phép mãi đắm chìm trong ấm vòng tay . Nhìn lịch, chỉ còn đầy ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
tranh thủ thời gian để những việc quan trọng hơn.
thẳng dậy, giọng vẫn nghẹn ngào mà nũng nịu:
"Mẹ, con đói rồi, con muốn uống sữa."
"Tiểu tổ tông, lấy cho con ngay." lên, mỉm bất đắc dĩ.
Ánh mắt dán chặt phản ứng của bố.
Ông chủ Bạch là tổng giám đốc Bạch Thị Sữa.
Sữa của Bạch thị lên sàn chứng khoán hai năm , trong cái thành phố tuyến 38 nhỏ bé , đó xem là một doanh nghiệp ngôi .
Bao năm qua, bố luôn là tài xế riêng của Bạch lão bản.
Theo lời ông chủ Bạch kiếp , bọn họ lén cho phụ gia độc hại sữa, và bố phát hiện.
Bố vì tin tưởng ông chủ Bạch Bạch nên tưởng rằng ông , còn bụng nhắc nhở, kết quả rước lấy họa sát .
Vậy nên, cần xác nhận xem ở thời điểm hiện tại, bố chuyện phụ gia .
Bố ngập ngừng, thấy vẻ căng thẳng của thì mỉm :
"Đừng tạo áp lực cho quá, thi đại học cứ hết sức là , dù thế nào thì bố vẫn ở đây mà."
Mũi cay xè.
Gia đình vốn chẳng tham vọng gì, chỉ an phận sống cuộc sống nhỏ bé của , tin bản tính thiện lương của con , nào ngờ lớp mặt nạ là những con quỷ khát máu.
Mẹ , đưa cho hộp sữa tươi nguyên chất của Bạch Thị – loại sữa mà nhà vẫn uống bấy lâu.
Bố nhấc tay, cuối cùng ngăn cản.
Có vẻ như bố vẫn , hoặc về chuyện phụ gia.
thấy yên tâm hơn một chút.
Quất Tử
Cầm ly sữa tay, gật đầu với bố, lắc đầu:
"Lần , con nhất định sẽ dốc hết sức ."
Ngày hôm , đến trường.
Dù hơn hai năm trôi qua, vẫn quen đường mà tìm đến lớp học.
Trường Nhất Trung, lớp 12A1.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-tra-thu-ke-da-ham-hai-ca-nha-toi/chuong-2.html.]
Đây là nơi mà suốt bao đêm dài khát khao .
Khoảnh khắc bước lớp, kiềm , nước mắt trào .
Kiếp , ngôi trường cao đẳng tệ nhất thành phố và hai năm tối tăm như địa ngục gần như bóp nghẹt .
Không ai học, ai sách; khắp nơi là bọn đánh , ôm hôn, và ở mấy lùm cây ban đêm còn bắt gặp cảnh... thể .
Đã quá lâu thấy, ánh nắng sớm, những gương mặt trẻ tràn đầy hy vọng hoặc cúi đầu bài, hoặc giảng đề cho .
Không, là rời khỏi thế giới của những con quá lâu .
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑑𝑖 𝑑𝑎̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́.
Vừa xuống, lấy sách vở .
Vai bất ngờ vỗ mạnh.
"Sao giờ mới đến? Không hôm nay tao trực nhật ? Đi lau bảng ."
Bạch Niệm Niệm, với mái tóc vàng chói từng thịnh hành lúc bấy giờ, hất cằm sai khiến .
phớt lờ, rút bút , định thử một đề để khởi động đôi tay hơn hai năm luyện.
Bạch Niệm Niệm thái độ của chọc tức.
"Bốp!" cô giật bút của , ném xuống đất.
"Tao bảo lau bảng, mày điếc ?"
Lúc mới ngẩng đầu thẳng cô :
"Hôm nay tới lượt trực, bắt lau?"
Cô nhạt, thổi bay mấy sợi tóc vàng trán:
"Sao ? Vì bố mày là tài xế của bố tao. Mày, Lâm Viên Viên, đáng lẽ là hầu của tao!"
Bạch Niệm Niệm luôn coi là hầu, ngay cả ở trường cũng ngại to mặt .
Kiếp , tuy thấy nhục nhã, vẫn từng phản kháng vì sợ, nếu cô về méc với bố , thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của bố .
bây giờ chẳng còn gì để sợ nữa.
cúi xuống nhặt bút, dậy, cao hơn cô nửa cái đầu, xuống:
"Bố là nhân viên của bố , quan hệ lao động đàng hoàng trả bao nhiêu bấy nhiêu. Sao qua miệng thành cả nhà bán cho nhà ?
"Bạch Niệm Niệm, tưởng đang ở thời phong kiến , ức h.i.ế.p ai cũng ? Đừng quên, chúng bình đẳng."
Bạch Niệm Niệm há miệng, nhưng lời, tức đến mức mặt đỏ bừng.
Một kẻ dốt nát, chỉ dựa phận và tiền bạc để đè khác.
Khi lớp mặt hổ dữ xé bỏ, chỉ còn là một con hề nhảy nhót.
Xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán.
Học sinh trong lớp đều là con nhà bình thường, họ khó chịu với Bạch Niệm Niệm từ lâu.
Kiếp , nhịn và tránh, từng dám căng, nên sự bất mãn cuối cùng cũng dập tắt.
đời , sẽ khiến cô trở thành cái đích để tất cả cùng nhắm .