Trọng sinh năm nạn đói: Đại tỷ nhà nông dựa vào săn bắn để nghịch tập khởi đầu

Chương 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Hải xòe tay ra:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, đâu phải nhị thúc không trả ngươi, da sói không ở chỗ ta, mấy thứ kia cũng không ở chỗ ta. Nếu muốn lấy lại, thì đi mà tìm Lại gia ấy!”

Hắn làm ra vẻ vô tội:

“Nhưng một khi đồ đã vào tay Lại gia rồi, muốn lấy lại thì phải bỏ bạc ra chuộc!”

 

Lâm Thanh Hải tính một mũi tên trúng hai đích — dùng da sói của nhà đại phòng để trả nợ chính mình, lại còn mượn uy Lại gia để dạy dỗ con nha đầu này một trận!

Hắn không trị nổi cô, nhưng thiên hạ không thiếu kẻ m.á.u mặt!

 

Lại gia là ông chủ của sòng bạc Hồng Vận, dưới tay có cả chục tên tay chân.

Toàn là hạng lưu manh biết võ, đầu trộm đuôi cướp, Lâm Nhụy chỉ có hai nắm đ.ấ.m thì địch lại được mấy người? Cứ chờ bị đánh nhừ xương đi!

 

Hắn đã tính kỹ giờ Lại gia đến đòi nợ, còn sắp xếp trước cho cha mẹ, vợ con đi trốn, chỉ chừa lại căn nhà này để chỉ điểm. Thậm chí còn cố tình giấu chuyện phân gia nhà họ Lâm.

 

Lại gia nhấp một ngụm trà rồi lạnh giọng nói:

“Cùng họ Lâm thì vẫn là người một nhà, chú mày nợ tiền, thì mày phải trả – đó là lẽ thường tình!”

 

“Thường tình cái đầu ông ấy! Đại phòng chúng tôi đã phân nhà với nhị thúc từ lâu rồi, nợ nần không liên quan gì đến chúng tôi, mau trả lại đồ cho tôi!”

 

“Xì!” – Lại gia liếc Lâm Thanh Hải một cái, giọng đầy ẩn ý:

“Lâm Nhị Cẩu, gan chú cũng to đấy, ngay cả ta mà cũng dám lôi vào kế này…”

 

Lâm Thanh Hải khom người cười nịnh:

“Lại gia, ngài cũng đâu có thiệt gì, giúp tôi trừ nợ cũng tiện cho ngài. Hơn nữa, da sói đó… chẳng phải ngài vừa ý lắm sao?”

 

Lại gia căn bản không thèm để mắt đến Lâm Nhụy, vẫn tiếp tục nói chuyện với Lâm Thanh Hải:

“Miếng da đó thật sự không tệ, ta rất ưng!”

 

Lâm Nhụy bắt đầu nổi giận:

“Vậy là các người định không trả nữa đúng không?”

 

Lại gia cố ý trêu cô:

“Tiểu cô nương, chuyện gì cũng phải theo quy tắc. Đã bước vào sòng bạc Hồng Vận, thì theo luật nơi này – dùng cờ b.ạ.c phân thắng bại!

Nếu cô thắng, ta sẽ trả lại toàn bộ đồ cho cô!”

 

“Được! Nhất ngôn cửu đỉnh!”

Không ngờ Lâm Nhụy lại đồng ý ngay.

 

Lâm Thanh Hải khịt mũi:

“Mày mà cũng đòi đánh bạc? Biết mặt xúc xắc là gì chưa? Có vốn không đấy?”

 

“Chát!”

Lâm Nhụy rút túi tiền ra, đập mạnh lên bàn.

Tiếng vang giòn tan.

 

Đám con bạc xung quanh lập tức nhìn sang:

“Ui chà, cái túi bạc to quá trời!”

“Túi kia phồng thế kia, ít cũng phải mười lượng!”

“Tôi thấy còn hơn cơ!”

 

Lâm Nhụy cố ý nói lớn:

“Một trăm lượng! Thế đủ vốn chưa?”

 

“Một trăm lượng?!”

“Tôi nghe nhầm không vậy?”

“Con bé này sao lại có nhiều bạc thế?”

 

“Tiểu cô nương, ta muốn cược với cô!”

“Qua bàn ta chơi đi, ta chỉ cô cách đánh!”

 

Rất nhiều người bắt đầu nhắm vào Lâm Nhụy — một con cừu non béo bở, không vặt thì phí!

 

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, mắt Lâm Thanh Hải như dính chặt vào túi bạc, không rời nửa tấc.

Lại gia cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn, đánh giá túi bạc từ đầu đến chân.

 

“Đối phó với con nhóc này thì đâu cần Lại gia ra tay, để tôi đấu với nó!” – một tên đánh bạc tiến lại gần, lòng thầm nghĩ: “Đống bạc này sao có thể để người khác hốt mất?”

 

— Lâm Nhụy chỉ đợi các người cắn câu thôi!

 

Ngay khi nãy, cô đã thay đổi cách báo thù — không chỉ muốn lấy lại đồ, mà phải khiến chúng đau cả tim lẫn ví!

 

“Vốn liếng của tôi thì ai cũng thấy rồi. Vậy còn nhị thúc? Lấy gì ra cược với tôi đây?”

 

“Không có thì đi mượn!”

Lâm Thanh Hải rành rọt ký giấy vay bạc từ sòng bạc — mượn 5 lượng, trả 6 lượng.

 

“Là chú thì cũng không nên bắt nạt cháu gái, vậy cháu chọn trò đi?”

 

“Vậy thì đơn giản thôi — xúc xắc một viên, cược lớn nhỏ!”

 

Một bàn mới được mở ra, do quan xúc xắc chuyên nghiệp thực hiện, người chơi cược lớn hoặc nhỏ.

 

Lâm Nhụy lấy cớ đi vệ sinh, ra ngoài một vòng.

Không ai để ý, trên móng tay cô đã gắn một máy quét siêu nhỏ — mọi hành động trong chén xúc xắc đều hiện rõ trước mắt.

 

Quan xúc xắc lắc xong, úp bát xuống bàn:

“Cược lớn hay nhỏ? Đặt rồi là chốt nha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-nam-nan-doi-dai-ty-nha-nong-dua-vao-san-ban-de-nghich-tap-khoi-dau/chuong-18.html.]

 

Đám đông hô hào:

“Lớn lớn lớn, ván này chắc chắn là lớn!”

 

“Thôi đi ông ơi, ông thua năm ván rồi đấy, đừng xúi người ta nữa!”

 

“Nhị thúc cược trước đi.” – Lâm Nhụy mời bằng tay.

 

Lâm Thanh Hải đầy tự tin cược "nhỏ".

 

Nhiều người cho rằng ván này là "lớn", cược của hắn chắc sai.

 

Lâm Nhụy tận mắt thấy quan xúc xắc khẽ xoay chén, bên trong có cơ quan nhỏ khiến xúc xắc chuyển từ "lớn" thành "nhỏ".

 

Nhưng cô vẫn đặt "lớn".

 

Lòng tham con người luôn cần được nuôi lớn dần.

 

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhụy đã thua gần hết số bạc, khiến Lâm Phong toát mồ hôi lạnh.

Cậu kéo tay áo chị, đầy lo lắng.

Lâm Nhụy nắm tay em trai, vỗ nhẹ vài cái trấn an.

 

“Ha ha ha, ta thắng rồi! Đưa đây nào!”

Lâm Thanh Hải càng lúc càng đắc ý, cược càng lớn, kéo theo nhiều con bạc cược theo.

Lại gia cũng không bỏ lỡ cơ hội kiếm lời, cho người rút tiền cược.

 

— Đã đến lúc thu lưới rồi!

Lâm Nhụy lạnh lùng nói:

“Ván này, tôi sẽ cược lớn (là tăng tiền ý, không phải là chọn lớn đâu).”

 

Đám đông cười ồ, cho là cô đã mê muội, sắp thua sạch.

Trước khi mở chén, Lâm Thanh Hải đã vươn tay định gom bạc.

 

“Mở! Mở! Mở!”

 

“Nhỏ… lại là nhỏ… Sao có thể chứ…”

 

Chỉ một ván, Lâm Nhụy đã thắng gấp đôi.

 

“Không thể nào! Con ranh này vừa thua suốt mà?! Chắc là may mắn thôi! Thêm ván nữa!”

 

Lâm Thanh Hải không cam tâm, lại vay thêm 5 lượng.

 

“Nhị thúc, tí tiền đó mà cũng đòi đấu với cháu à?”

Lâm Nhụy dùng phép kích tướng.

 

Lâm Thanh Hải đã quên sạch lời căn dặn của cha mẹ:

“Dù có c.h.ế.t cũng không được động vào sổ đỏ, giấy tờ đất – đó là căn cơ của gia đình.”

 

Nhưng hắn vẫn rút ra từ búi tóc hai tờ giấy cuộn lại.

 

“Ai nói ta không có vốn? Đây là giấy nhà, giấy đất, đấu tiếp nào!”

 

Lâm Nhụy theo tiếp một ván.

 

“Gặp ma rồi! Sao nó lại thắng nữa?! Mất hết rồi! Nhà… đất… đều không còn!”

 

Lâm Thanh Hải hối hận tột độ, chỉ muốn tát vào mặt mình — giá mà dừng lại sớm, một trăm lượng đủ sống cả đời!

Giờ về làm sao đây?

 

“Nhụy nha đầu, nhị thúc cầu xin con, chúng ta cược một ván nữa thôi!”

 

“Nhưng nhị thúc, người đã không còn vốn nữa rồi.”

 

“Ta còn quần áo, giày dép… Những thứ này cũng có thể cược!”

 

Cuối cùng, Lâm Thanh Hải thua sạch đến mức không còn chiếc quần nào!

 

Máu trong người dâng lên, hắn ngất xỉu ngay tại chỗ!

 

“Lại gia, đến lượt chúng ta rồi!”

 

Một con bé lừa đảo, chỉ mới thắng vài ván, có gì phải sợ chứ?

 

Lại gia nghĩ thầm: “Cô ta chỉ là may mắn thôi, mấy ván cược thì có gì lớn đâu.”

 

Hơn nữa, Lại gia tin rằng những người lắc xí ngầu ở đây đều đã được huấn luyện kỹ càng, cô gái này chắc chắn không thể thắng được hắn.

 

Đúng lúc đó, chủ sòng bạc bước lên bàn cược. Cảnh tượng này thật sự hiếm thấy, tất cả những người chơi xung quanh đều quay lại nhìn.

 

Lâm Nhụy không vội vã, từ từ bước đến cạnh Lại gia, tiếp tục tham gia cược, lần này không có gì thay đổi, tất cả đều hòa.

 

Dần dần, những người chơi xung quanh bắt đầu nhận ra điều gì đó bất thường.

 

“Chả trách lần nào tôi luôn thua, hóa ra là có chuyện khuất tất!” – Một số người đã bắt đầu nhận ra có mánh khóe được sử dụng trong các ván cược.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận