Tôi Muốn Thất Đức, Nhưng Sao Anh Ấy Lạ Lùng Quá Vậy?

Chương 6

Tôi nhanh chóng đến cửa quán bar nơi Tống Thư Ngôn say rượu, định lấy vị trí của hắn rồi gửi cho Thẩm Nhu.

Hệ thống thận trọng suy nghĩ:

"Lão đại, Tống Thư Ngôn có nữ chính của riêng hắn, chỉ cần hắn tiếp xúc nhiều với nữ chính sẽ tự động yêu cô ấy. Để tránh cô ảnh hưởng đến tình cảm của họ, bây giờ tôi sẽ cho cô khả năng tàng hình, trước khi vào quán bar hãy ẩn mình đi, đừng để Tống Thư Ngôn nhìn thấy."

Tôi gật đầu, lập tức nhấn nút tàng hình.

Tôi bước vào quán bar, nhìn thấy Tống Thư Ngôn ở lối thoát hiểm.

Hắn có vẻ rất khó chịu, tay chống vào tường, mái tóc đen rối bù, yết hầu nhấp nhô.

Hệ thống cho tôi số điện thoại của Thẩm Nhu, tôi lập tức gọi điện thoại qua, báo địa chỉ và hỏi cô ấy có thể đến được không.

Thẩm Nhu đồng ý ngay lập tức, không ngờ nhiệm vụ này lại dễ đến thế!

Tôi hoàn thành nhiệm vụ, định quay người rời đi.

Bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn thì thầm gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại, thấy hàng mi dài của Tống Thư Ngôn khẽ run lên, hắn khó khăn ngước mắt nhìn tôi:

“Đồng Đồng… là cô sao?”

Tôi giật mình:

“A Thống, tính năng ẩn thân này hỏng rồi sao?”

Hệ thống lúng túng, vội vàng kiểm tra:

“Không ổn rồi đại ca! Vừa rồi khi anh nhấn vào chương trình ẩn thân, nó tự động chuyển sang Taobao*! Không khởi động thành công!”

*cái này kiểu ấn vào xong nó nhảy qcao sóp pi ấy :)))))))))))))))))

Tôi tức giận:

“Cái này mà cũng nhảy app à? Chẳng lẽ sau khi bổn tiểu thư hẹo cũng phải nhảy sang Taobao rồi mới hẹo à?”

Hệ thống gãi đầu, nhìn Tống Thư Ngôn đang loạng choạng muốn đi về phía tôi:

“Lão đại, đừng quan tâm nữa, chúng ta chạy ngay đi!”

Tôi gật đầu, co chân chạy, bắt taxi về nhà, không cho Tống Thư Ngôn có cơ hội đuổi theo tôi.

May mắn là đại tiểu thư tôi nhanh nhẹn, đã thành công thoát khỏi Tống Thư Ngôn.

Chỉ là, tôi nhớ lại vẻ mặt khó chịu của Tống Thư Ngôn, bỗng thấy hơi lo lắng.

Tôi gọi điện cho Thẩm Nhu:

“Cậu đến chưa?”

Thẩm Nhu nghe có vẻ tức giận:

“Tôi vốn đã sắp đến rồi, nhưng trên đường gặp sinh viên đại học ngành hóa sinh xếp hàng nhảy lầu, họ nằm thành một hàng, chặn đường tôi!”

Không hiểu sao, trong lòng tôi dâng lên cảm giác lo lắng:

“Cậu nhanh lên đi!”

Thẩm Nhu không trả lời, cúp máy.

Taxi vẫn đang chạy, đèn neon ngoài cửa sổ đủ màu nhấp nháy, gió đêm hơi lạnh.

Không hiểu sao, tôi bỗng… cảm thấy hơi buồn.

Thẩm Nhu, liệu có đỡ Tống Thư Ngôn về nhà không?

Cánh tay cơ bắp đẹp đẽ và săn chắc của Tống Thư Ngôn, liệu có đặt lên vai cô ấy không?

Tôi đột nhiên đứng bật dậy: “Tức c.h.ế.t bổn tiểu thư rồi!”

Đầu tôi đập mạnh vào trần xe, tôi hoa mắt, bị bật ngược lại ghế ngồi.

Lúc này, điện thoại reo lên.

Tôi một tay xoa đầu, một tay nhấc máy.

Là Thẩm Nhu.

Giọng cô ấy lạnh lùng một cách kỳ lạ:

“Tiêu Đồng Đồng, cậu quay lại đón Tống Thư Ngôn đi. Anh ấy không cho tôi lại gần, cứ khăng khăng nói phải thấy cậu đến đón, còn bảo không thể để đại tiểu thư phí công đến một chuyến như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-muon-that-duc-nhung-sao-anh-ay-la-lung-qua-vay/chuong-6.html.]

Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã tắt ngúm.

Chậc, thật không biết làm gì với người đàn ông này mà.

Tôi thản nhiên ra lệnh cho tài xế taxi:

“Hahaha bác tài! Mau quay đầu! Quay đầu đi!”

8

Đến cửa quán bar, tôi liền nhìn thấy Tống Thư Ngôn.

Tôi không khỏi im lặng vài giây:

“Tống Thư Ngôn, cậu thật sự say quá rồi phải không?”

Tống Thư Ngôn cười:

“Sao Đồng Đồng biết thế? Có phải ngửi thấy mùi rượu trên người tôi không? Mũi Đồng Đồng thật tinh đấy.”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi dừng lại một chút:

“Cũng không hẳn vì cái đó… thôi, cậu xuống khỏi cột điện trước đã.”

“Ừ.”

Tống Thư Ngôn nhanh nhẹn trèo xuống khỏi cột điện, đứng im nhìn tôi, ánh mắt không rời.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, quay đi không nhìn hắn, bước về phía lề đường:

“Hôm nay bổn tiểu thư tạm thời đưa cậu về nhà vậy.”

Ngay lập tức, một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo nhẹ về phía sau.

Tôi ngã vào lòng Tống Thư Ngôn, mũi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Hai tay Tống Thư Ngôn thả lỏng, không chạm vào tôi, chỉ vòng hờ hờ quanh người tôi

Nhìn như chúng tôi đang ôm nhau, nhưng thực ra, hắn không chạm vào tôi dù chỉ một góc áo.

Tôi cảm nhận được giọt nước lạnh như băng rơi xuống cổ tôi, thấm ướt một mảng.

Giọng hắn trầm thấp lại khàn khàn:

“Đại tiểu thư, đừng bỏ tôi, đừng rời xa tôi, đừng đẩy tôi về phía người khác, tôi xin cô, tôi có thể làm mọi thứ vì cô.”

Tống Thư Ngôn kiêu ngạo và lạnh lùng, luôn giữ khuôn mặt vô cảm, sau này sẽ không chút nương tay tiêu diệt mọi đối thủ để thống trị tập đoàn.

Giờ đang khóc lóc cầu xin tôi, nói hắn có thể làm mọi thứ vì tôi.

Lần đầu tiên tâm trạng tôi phức tạp như vậy, vừa đau lòng lại vừa vui.

Đột nhiên tôi lóe lên ý tưởng:

“Khoan đã! Làm mọi thứ vì tôi? Vậy cậu có thể tức giận nhiều hơn không, điều này thực sự rất quan trọng với tôi.”

Hệ thống ngã vật xuống đất:

“Lão đại, cô thật sự không thể cứu vãn nổi nữa rồi!”

Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy hắn khóc, tim tôi lại đau nhói.

Ăn gì bổ nấy, tôi quyết định về nhà sẽ ăn một ít tim gà.

Hệ thống đắc ý:

“Khó khăn gì cũng không làm khó được lão đại chúng ta!”

...

9

Sau ngày hôm đó, không hiểu vì sao, Tống Thư Ngôn đã mấy ngày liền không đến trường.

Hệ thống kiểm tra xong liền báo cho tôi:

“Lão đại, theo diễn biến cốt truyện, Tống Thư Ngôn đã được tập đoàn Tống thị tìm về từ hôm trước, hiện tại đã khôi phục thân phận, trở thành thiếu gia nhà họ Tống, cũng là người thừa kế duy nhất của Tống thị.”

Tống Thư Ngôn khôi phục thân phận vốn là chuyện tốt nhưng không hiểu sao, những ngày không thấy hắn khiến tôi cảm thấy không vui.

Một ngày không có Tống Thư Ngôn trôi qua thật nhanh.

Tối nay có một buổi tiệc thượng lưu rất quan trọng, tôi diện trang phục lộng lẫy tham dự.

Trong buổi tiệc, đang lúc tôi mải mê quét sạch khu bánh ngọt, một người phục vụ bỗng thông báo:

Bạn cần đăng nhập để bình luận