TÔI LÀ THIÊN KIM GIẢ

04

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói êm dịu của Mạnh Ngọc lạnh lùng: "Các cậu không phải muốn ảnh sao! Có còn muốn không?"

 

Tiếp theo lại là một tiếng kêu la: "Chị ơi! Em không muốn nữa!"

 

...

 

Một lúc sau, Mạnh Ngọc tươi tỉnh bước vào từ bên ngoài, dẫn theo một đám nam sinh mặt mày bầm tím.

 

Họ đồng loạt đứng trước giường tôi cúi đầu: "Chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi sai rồi!"

 

Tôi không đáp lại, nghĩ rằng nếu tôi g.i.ế.c họ, rồi lại nói xin lỗi thì cũng được.

 

Chị gái kia tay chống nạnh, giám sát họ đăng video làm rõ sự việc lên diễn đàn:

 

Một vài người đứng thành một hàng, khóc lóc hối hận: "Là chúng tôi vu khống bạn học Tống Kiều Kiều, cô ấy căn bản không ăn cắp điện thoại của người khác, cũng không phải tự sát vì tội lỗi..."

 

Sau khi quay xong và đăng lên, Mạnh Ngọc vẫy tay: "Còn không mau cút!"

 

Những người đó sợ hãi bỏ chạy.

 

Tóc chị ấy hơi rối tung vì đánh nhau kịch liệt, trên đầu dựng lên một sợi tóc, cứ đung đưa: "Cao thủ Taekwondo có lợi hại không!"

 

Đôi mắt hạnh nhân nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý: "Lần này chị đã giúp em báo thù rồi! Em có vui hơn chút nào không?"

 

Tôi không trả lời chị ấy, tránh ánh mắt của chị.

 

9.

 

Trưa, chị mang cháo đến, muốn đút cho tôi.

 

Thấy tôi từ chối, chị vội vàng chứng minh: "Đây là chị tự nấu, ngon lắm đó!"

 

Tôi cười gian: "Kẻ tự xưng là đến cứu rỗi, lại không biết tôi không bao giờ ăn trưa sao? Ngay cả người cần cứu rỗi cũng không hiểu, làm sao có thể nói đến chuyện cứu rỗi?"

 

Chị ấy im lặng, vài giây sau thì thầm kéo nhẹ áo bệnh nhân của tôi, giọng mũi nghẹn ngào, nhỏ nhẹ: "Chị biết..."

 

"Nhưng đó là lỗi của cặp vợ chồng xấu xa đó, em không cần phải tự trừng phạt mình... Em không đói sao... Chị lo em đói..."

 

Lo cho tôi làm gì! Thật giả tạo!

 

Tôi nói lớn tiếng: "Tôi không đói!"

 

Chị cúi đầu xuống, sợi tóc trên đầu cũng rũ xuống, khuôn mặt nhăn nhó thể hiện sự băn khoăn của chị lúc này.

 

Tôi không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

 

Tôi đột ngột đẩy bát cháo của chị ấy ra: "Tôi đã nói là tôi không ăn, chị phiền phức quá đấy!"

 

Chị ấy giật mình, đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ con bị dọa sợ.

 

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

 

Tôi trống rỗng nhìn lên trần nhà, tự giễu một chút, không biết từ lúc nào những giọt nước mắt lạnh lẽo đã trào ra khỏi khóe mắt, làm ướt gối.

 

Một lúc lâu sau, chị ấy thận trọng đến gần.

 

Tôi không để ý.

 

Cho đến khi một thứ gì đó mềm mại, mát lạnh và êm ái đặt lên trên.

 

Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì ngay sau đó một thìa cháo ngọt ngào ấm áp được đưa đến.

 

Hương thơm dịu nhẹ của hoa nhài lan tỏa.

 

"Vậy thì chị đút cho em, là chị ăn, vậy em không coi như đã ăn trưa nhé."

 

Cảm giác ấm áp khiến tôi trợn mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-thien-kim-gia-dpuv/04.html.]

 

Tôi giật mình, bất chấp vết thương ở chân, vội vã ngồi dậy.

 

"Chị làm gì vậy!"

 

Chị cười khúc khích nhìn tôi, như một con cáo nhỏ tinh ranh, "Đút cháo cho em ăn thôi."

 

Tôi nghẹn lời.

 

"Tôi... tự ăn! Lần sau đừng đút cho tôi nữa!"

 

Tôi lườm chị ấy một cái, giật lấy bát cháo, uống ừng ực.

 

Má tôi không hiểu sao lại nóng bừng lên.

 

Tôi thầm mắng: "Trời hôm nay sao lại nóng thế này!"

 

Chị ấy lén cười, hưởng ứng: "Đúng là hơi nóng, hôm nay lên đến âm bốn độ đó!"

 

10.

 

Mạnh Ngọc như một cục kẹo cao su dính chặt không thể gỡ bỏ, dù tôi có nói lời lạnh lùng thế nào, chị ấy cũng không tức giận, cười hí hí kéo áo bệnh nhân của tôi.

 

"Hôm nay có vui hơn chút nào không?"

 

Tôi cười lạnh một tiếng, "Nếu chị không bám lấy tôi thì tôi có lẽ sẽ vui hơn."

 

Nghe vậy, dáng vẻ đang gọt quýt của chị ấy khựng lại, run nhẹ, không nói gì nữa.

 

Chắc là khóc rồi...

 

Có lẽ lúc nãy tôi đã nói quá đáng rồi...

 

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Dù sao thì chị ấy thực sự rất tốt với tôi, việc tôi làm chị ấy tức giận chẳng phải là làm tổn thương chị ấy sao?

 

"Này! Mạnh Ngọc, chị khóc thật à?"

 

Chị không đáp lại, đôi vai càng run lên.

 

Tôi hơi luống cuống, "Thực ra, những lời lúc nãy của tôi không phải là thật lòng. Tôi..."

 

Lời chưa dứt, đã bị chị ấy quay lại ngắt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười như hoa hướng dương: "Hi hi hi! Tất nhiên là chị biết rồi, đồ ngốc!"

 

"Không có chị, làm sao em vui được chứ!"

 

Tôi giận dỗi quay lưng lại.

 

Chị ấy lại khẽ khàng di chuyển đến trước mặt tôi: "Em giận rồi à?"

 

Tôi quay lại.

 

Chị ấy lại di chuyển sang một chỗ khác: "Thật sự giận rồi à?"

 

Sao lại có người vừa đáng ghét mà lại không thể ghét nổi như vậy chứ!

 

Dưới sự chăm sóc tận tình của chị ấy, vết thương ở chân tôi dần lành lại.

 

Kể cả trái tim tưởng chừng như bất khả chiến bại, dường như cũng có một chút mềm mại.

 

Cho đến một ngày chị ấy đi mua đồ ăn, để quên một chiếc chứng minh thư.

 

Chị ấy không để ý, như mọi khi vẫn nói: "Đồ ngốc, chị đi mua cháo đây, cháo yến mạch khoai môn, không đường, loại ly."

 

Nhưng ánh mắt tôi lại nhìn chằm chằm vào chiếc chứng minh thư, cười mỉa mai.

 

Mạnh Tiểu Nam, tên của tiểu thư thật trong tiểu thuyết.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận