hiểu chuyện gì,   hoa  kéo tay áo : “Ơ,   là thầy giáo của em… Đi thôi  thôi, lúc nãy em  tập trung  giảng,   là giáo viên nên gọi em   chuyện thôi.”
 
Quỷ Quỷ: “Hắn     .”
 
[Âm sai   với  ,   chính là cái tên Tiểu Diêm Vương đó...]
 
[Cái gì Tiểu Diêm Vương? C.h.ế.t tiệt, rốt cuộc     gì!]
 
[Chắc       cục cưng  gì đó  đúng,    gì em  chứ!]
 
  đầu  , Lưu Minh Tử vẫn  yên tại chỗ. Hình như   quên mất điều gì đó, chỉ nhớ mỗi chậu hoa bỉ ngạn rực rỡ .
 
  tiếng lòng của Quỷ Quỷ, hình như   còn nhiều thời gian nữa . Lẽ    sợ hãi,  hoảng loạn,  buồn bã, nhưng Quỷ Quỷ  đưa   tất cả những điều hạnh phúc mà các cặp đôi vẫn .
 
Cùng  hẹn hò, cùng  xem phim, cùng  cảm nhận làn gió tự nhiên nhất  núi, cùng  tắm   những cơn mưa lãng mạn nhất, cùng  ngắm pháo hoa rực rỡ vô ngần...
 
Trong lồng n.g.ự.c ấm nóng của ,  cảm nhận  tình yêu cuộn trào như sóng, như gió lốc...
 
Chúng   những chuyện hạnh phúc nhất, ôm ấp  mật   cách,  si mê  .
 
[Gieo xuống dấu ấn tình yêu vì em, dù cuối cùng chấp niệm  hóa giải ,    cũng  thể kịp thời tìm thấy em ở Âm phủ...]
 
  ngày  c.h.ế.t,  một buổi chiều  trời.
 
Quỷ Quỷ  bệnh tật hành hạ,  viện  lâu. Ngày đó  học xong, định đến gặp   cuối.
 
Vốn dĩ  nên ở bệnh viện, nhưng giờ phút    đối diện  bên  đường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
 
  con đường  mặt, đột nhiên trong đầu lóe lên  nhiều hình ảnh.
 
  thấy... kết cục của .
 
"Bíp!" Một chiếc xe tải lớn mất phanh lao tới, Quỷ Quỷ đột nhiên cũng lao đến,   một lực mạnh đẩy bay.
 
"Bíp! Bíp!"
 
Xung quanh là những tiếng còi xe inh ỏi nối tiếp ,  ngã xuống đất,  khoảnh khắc cuối cùng   thấy Quỷ Quỷ lao tới ôm lấy ,   xe tải lớn tông bay, cuối cùng ngã xuống đất.
 
 lảo đảo chạy tới,  chạm  mặt , mỉm : “Cục cưng...”
 
[Chấp niệm của em là  sống ?]
 
Không!
 
Không ,  , là...
 
“Hứa Thường Thanh!”
 
Có  , câu thần chú ngắn nhất thế giới, là tên của một .
 
Anh  bao giờ  cho   tên của , nhưng khoảnh khắc    nhớ  .
 
 nhớ tất cả , nhớ  ngày đó ở văn phòng Lưu Minh Tử   trả  ân tình cho , nhớ  kiếp đầu tiên  và Hứa Thường Thanh yêu .
 
Công việc của bố    bận, thường xuyên gửi  sang nhà hàng xóm nhờ trông nom.
 
Nhà hàng xóm  một   trai lớn hơn  một chút.
 
Từ nhỏ  vô cùng lạnh lùng,  cứ nghĩ   ghét , nhưng  đó  lén     hỏi: “Con  thích Tiểu Bạch ? Em gái Tiểu Bạch thích chơi với con,  con  để ý đến em ?”
 
Hứa Thường Thanh: “Trong lớp  một bạn mập suốt ngày chạy theo Tiểu Bạch  chuyện, Tiểu Bạch thấy phiền lắm. Đàn ông  ít một chút mới  con gái thích.”
 
Còn , hồi đó còn nhỏ, chỉ  vế đầu, tự động đưa   vai bạn mập, nghĩ rằng  Thường Thanh chê  phiền.
 
Sau  lớn hơn một chút,  mới hiểu  vế .
 
Thì , Hứa Thường Thanh    thích ,  chỉ là thích  vẻ thôi! Từ nhỏ  chơi trò giả vờ  giá với .
 
  thể phủ nhận,  quả thực    say mê. Thời thiếu nữ xao xuyến,   một sự khao khát và rung động kỳ lạ đối với học bá lạnh lùng.
 
Hơn nữa,   giả vờ,  lén lút đối xử  với .
 
Anh chê  ngốc, nhưng  nào cũng dùng bút đỏ gạch chân kiến thức trọng điểm cho  đến tận khuya.
 
Anh chê   chậm, nhưng  nào  cũng  một bước  ngoái đầu  một bước.
 
Anh chê  lùn, nhưng  nào  khác   lùn,  đều dùng chiều cao mét tám và khí chất áp đảo của  để trấn áp đối phương: “Anh/cô cao lắm ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-nguoi-duyen-ma/chuong-7.html.]
Anh thích  bao lâu,  cũng thầm yêu  bấy lâu.
 
Sau  bố   hỏi     nước ngoài với họ , Hứa Thường Thanh   lầu nhà  suốt một đêm, sáng hôm  râu ria lởm chởm xuất hiện  mặt : “Em  ,  đợi em về.”
 
Mắt   đỏ,   hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay áo : “Đi nước ngoài  sẽ   ai bảo vệ em nữa.”
 
“Vậy...  khi ,   đăng ký cho em một lớp taekwondo nhé?”
 
 sắp xé nát tay áo  đến nơi: “Hứa Thường Thanh  còn mặt mũi  em ngốc!”
 
“Hả?”
 
“Em   nữa,     tiếp tục bảo vệ em,   đồng ý ?”
 
Hứa Thường Thanh   một cái,  đầu , khóe miệng sắp ngoác  tận mang tai: “Vậy,  đành miễn cưỡng đồng ý .”
 
 và Hứa Thường Thanh ở bên , vốn dĩ  thứ đều  , nhưng bất ngờ ập đến thật đột ngột.
 
Khi  và   chơi thì gặp  một chiếc xe tải lớn mất phanh.   tông c.h.ế.t tại chỗ, còn Hứa Thường Thanh rơi  hôn mê sâu, mấy tháng  cũng qua đời.
 
Khi còn sống,  và Hứa Thường Thanh  hẹn ước rằng sẽ mãi ở bên , dù   già  ai   , cũng  đợi   ở cầu Nại Hà.
 
 chúng  còn  đợi   già , còn  đợi  con cháu đầy đàn như  hẹn... Chúng  c.h.ế.t  năm chúng  yêu  nhất.
 
 đợi  ở cầu Nại Hà như  hẹn,  đợi  lâu. Ngày hôm đó Âm phủ đột nhiên xảy  bạo loạn,   một Mạnh Bà xa lạ cưỡng ép uống canh, bà    đưa  đầu thai luân hồi, nhưng   đồng ý,  cố gắng thoát khỏi bà ,    chạy đến . Hình như   trải qua  nhiều kiếp nhân sinh lặp  lặp , mỗi kiếp đều  Hứa Thường Thanh,  cuối cùng, là Hứa Thường Thanh biến thành hồn ma.
 
 
“Hứa Thường Thanh.”
 
Chấp niệm của  chính là Hứa Thường Thanh mà   đợi  ở cầu Nại Hà.
 
Hai tay  dính đầy m.á.u tươi, ngây    đang  trong vũng máu,    thấy Âm sai,    xổm bên cạnh Hứa Thường Thanh thở dài: “Đây là tình thế c.h.ế.t chắc của cô , cuối cùng  vẫn  nỡ bỏ cô   .   bắt buộc  đưa cô   .”
 
“Chờ .”
 
Trong chốc lát  thấy Lưu Minh Tử từ từ bước tới, ồ , là Tiểu Diêm Vương.
 
“Để  đưa cô  .”
 
Vừa đến Âm phủ,    thấy Hứa Thường Thanh,    là những vết m.á.u đáng sợ do vụ t.a.i n.ạ.n xe gây  lúc nãy.
 
“Sao em  đến nhanh !” Anh lo lắng kéo  xoay một vòng.
 
Bây giờ cả hai chúng  đều là hồn ma .
 
Anh kéo   khỏi bên cạnh Lưu Minh Tử: “Tiểu Diêm Vương, rốt cuộc ngài   gì?”
 
: “Là em tự đến.”
 
 kể cho Hứa Thường Thanh  ân oán giữa  và Tiểu Diêm Vương: “Anh  giúp em hóa giải chấp niệm , em đến tìm  đây.”  ôm lấy bàn tay đẫm m.á.u của : “Anh  đau ? Âm phủ  xe cứu thương ?”
 
Hứa Thường Thanh xoa mặt : “Vết thương ở nhân gian, đến Âm phủ thì  còn đáng ngại nữa.”
 
Thế thì  .
 
   đưa  cùng  chuyển thế, nhưng   ấp úng  chịu .
 
 phát hiện     tiếng lòng của  nữa .
 
“Em  về giao dịch của  với bọn họ , nhưng Tiểu Diêm Vương  hứa, chỉ cần em hóa giải chấp niệm thì bản  em vẫn còn một cơ hội chuyển thế, thêm  đó  cũng còn một ,  vặn.”
 
Lưu Minh Tử nãy giờ im lặng liền lên tiếng: “Khụ, Bạch tiểu thư, tuy  , nhưng  Hứa  ký khế ước với chúng ,     xong công việc còn nợ mới  thể  .”
 
 giật , chả trách   tự  đưa  về, chắc   là   cho   chuyện  đấy chứ.
 
Lưu Minh Tử: " còn  việc bận,   đây."
 
"Này !"
 
Ở Âm phủ Hứa Thường Thanh  còn  chỗ ở,  đưa  đến chỗ  ở, đóng cửa  hỏi : "Em định thế nào,  luân hồi  ?"
 
 lườm : "Anh   em nảy sinh chấp niệm nữa ?"
 
Anh l.i.ế.m đôi môi khô khốc,  với vẻ  thể tin nổi: "Chấp niệm của em là...  ?"
 
 lao tới ôm chầm lấy : "Là đồ ngốc."
 
"Đồ ngốc là ai nữa!" Anh giận tím mặt,   tiếng lòng ghen tuông.