Tinh Hỏa
Chương 1
"Cô chính là kẻ câm thay chị mình gả đến đây à?"
Giọng nói đột ngột vang lên, tôi vô thức ngẩng đầu lên...
Chỉ thấy Giang Hành lười biếng dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn tôi mang theo vẻ dò xét.
Tôi đang muốn mở miệng, anh lại cười gằn không rõ ý nghĩa: "Được rồi, không quan trọng."
Anh sải bước dài đi vào phòng, ngồi xuống ghế salon như đại gia, sau đó hất cao cằm với tôi: "Mặc dù chúng ta liên hôn, nhưng nếu cô đã gả qua đây, có mấy lần phải nói rõ ràng sẽ tốt hơn."
"Thứ nhất: Không được chạm vào tôi."
"Thứ hai: Không được phép quản tôi!"
"Thứ ba: Không được yêu tôi!"
"Cô đã nghe rõ chưa?"
Tôi: "..."
Tôi nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược lại tự luyến của anh, cố nhịn không liếc mắt, khẽ gật đầu.
*
Giang Hành thấy tôi đồng ý, anh bĩu môi hài lòng, sau đó vẽ mấy vạch trên giường, nói với tôi: "Cô ngủ bên đây, tôi ngủ bên kia, ai vi phạm kẻ đó là cún con!"
Tôi: "..."
Ấu trĩ!
Thảo nào chị muốn bỏ trốn trước hôn lễ!
*
Nhưng tôi không ngờ, ngoài việc có tính cách giống như trẻ con, Giang Hành vẫn lại là kẻ lắm lời.
Chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường, không biết anh tìm đâu ra nhánh cây đ.â.m tôi: "Này nhỏ câm, sao chị cô lại muốn bỏ trốn trước hôn lễ?"
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy anh sờ mặt mình, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vì tôi quá đẹp trai, cảm thấy không xứng với tôi nên mới bỏ trốn?"
Tôi: "..."
"Nhỏ câm, sao cô không nói gì?"
"Nhỏ câm, cô thích ăn kẹo dâu không?"
"Nhỏ câm, tôi không ngủ được, cô cùng tôi xem Cừu vui vẻ và sói xám đi!"
"Nhỏ câm, cô thích Cừu vui vẻ hay Cừu làm biếng?"
"Tôi thích Cừu vui vẻ, vì nó thông minh."
Tôi lưu luyến nhìn trần nhà, rưng rưng nước mắt.
[Chị, sao chị không dẫn em đi cùng!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-hoa/chuong-1.html.]
Vì suy nghĩ cho cuộc sống sau này nên ta quyết định vẫn không nên mở miệng nói chuyện
*
Ai ngờ ngày hôm sau, tôi vừa mở mắt, chỉ thấy Giang Hành tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Tôi biết cô có ý đồ với tôi mà!"
Tôi: "?"
Giang Hành hừ một tiếng lạnh lẽo, sau đó làm như tôi vấy bẩn anh, tông vào cửa đi ra ngoài.
Đúng là tông vào cửa xông ra ngoài.
Cửa biệt thự là hàng chế tạo riêng, sau khi Giang Hành mang theo cửa bỏ nhà ra đi, quản gia phải lấy chăn đệm nằm dưới đất canh cửa mấy ngày, khiến người ta thấy mà chua xót.
Tôi chuẩn bị tìm Giang Hành để lấy cửa về.
*
Tôi cho vệ sĩ ở quán bar hai mươi tệ, gã nói với tôi Giang Hành có hẹn với người trong ngõ hẻm.
Nhưng hẹn nhau chẳng phải đánh nhau à?
Tôi hoài nghi đạp đạp Giang Hành đang thoi thóp trên mặt đất, nghi ngờ không biết anh còn sống không.
Cũng may anh còn sức mắng chửi người: "Đệch! Ai đá ông đấy, không thấy tôi đang ngủ à... Nhỏ câm?"
Còn sống thì tốt rồi!
Tôi khẽ thở ra, bế anh như bế công chúa, mang anh và cánh cửa trở về.
Quản gia vô cùng cảm động.
Giang Hành ở trong ngực tôi ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng ông ấy, thở dài: "Đã lâu rồi chưa từng thấy quản gia khóc như vậy."
Ngày thứ hai chăm sóc Giang Hành, anh em của anh tìm đến nhà.
Anh ta khóc to nhào vào lòng anh: "Anh Giang! Anh em đến muộn! Anh không sao chứ! Sao mặt mũi sưng thành thế này?"
Sắc mặt Giang Hành tái xanh.
Vì anh quá tuấn tú khiến người ta hâm mộ, khiến người ta ghen tỵ nên đám người kia chỉ nhắm vào mặt anh.
Anh ghét bỏ đẩy người trên người ra: "Mau cút đi! Chờ cậu đến thì ông đây tèo từ lâu rồi!"
Chu Dương ngượng ngùng vò đầu, lúc nhìn tôi lại ngẩn người: "Cô là?"
Đột nhiên vẻ mặt của Giang Hành trở nên khó chịu, khẽ ho một tiếng: "Vợ của tôi."