Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư
Kim Ngọc Lầu
"Ngươi nói xem con nhóc này bán giá được bao nhiêu?"
"Chắc cũng được giá cao đó"
Hạ Linh ở trong lồng nghe được lời đám bắt cóc mà sợ hãi.
Nàng vốn là con gái của một gia đình nhỏ ở một thôn làng thẻo lánh trong núi, cha mẹ mất sớm lên sống với cô họ, ngày thường nàng bằng việc giặt quần áo và làm việc vặt thuê cho người dân xung quanh mà sống qua ngày.
Gia đình cô họ vốn không yêu thương gì, mọi việc nhà đều bắt nàng làm hết, từ giặt quần áo, nấu ăn, dọn dẹp, đến cả rửa chân cho cô họ cũng phải làm.
Hạ Linh vốn nghĩ khổ một chút nhưng có chỗ sống đã là hạnh phúc rồi, đợi lớn thêm một chút, nàng sẽ ra ngoài tìm một người đàn ông nào đó tốt bụng gả cho hắn, sống đến hết đời trong yên bình.
Ai ngờ cô họ của nàng lại độc ác như vậy, vì góp tiền cưới vợ cho con trai mà nhẫn tâm bán cháu gái mình cho bọn buôn người. Hạ Linh khi đó vừa giặt quần áo về đã bị hai tên nam nhân to khoẻ bắt lấy trói đi, đến nay đã ba ngày trôi qua.
Nàng bị đưa ra khỏi thôn, đi rất xa, đến những nơi rừng núi lạ lẫm mà không biết ở đây. Hạ Linh cũng không biết số phận ra sao, khi nghe sẽ bị bán đi mà lòng sợ hãi.
"Hay đưa nó đến Khánh An phủ đi, bán cho mấy thanh lâu chắc sẽ được giá đó". Một tên béo trong đám người nói
"Tao thấy bán cho mấy lão nhà giàu có vẻ hay hơn, nhìn con nhóc xinh xắn chắc chắn hợp ý mấy lão già đó" Một tên khác đưa ý kiến
Đám buôn người mỗi tên một ý, mãi đến khi sắp cãi nhau đến nơi thì tên đầu lĩnh ra hiệu im lặng, tên này trầm giọng nói: "Đưa đến thanh lâu ở Khánh An phủ đi, bán cho Kim Ngọc Lầu"
Ý đại ca đã quyết lên đám đàn em đành nghe theo, đám buôn người tiếp tục lên đường. Hạ Linh yên lặng nhìn chiếc xe chở nàng di chuyển, ngoài nàng ra còn mấy chục cô nương khác, tất cả đều chỉ tầm tuổi hoặc hơn nàng một chút.
Bọn họ đến từ những nơi khác nhau, có già đình và hoàn cảnh khác nhau. Nhưng lúc này đều cùng một số phận, đó là không biết bản thân mai này sẽ ra sao, đi về đâu.
Rời xa quê hương, bị bán đến nơi xa ngàn dặm, cuộc sống bọn họ đã định trở thành nô lệ, hầu hạ người khác, nếu không may sẽ trở thành đồ chơi của những phú quý nhà cao cửa rộng kia, bị hại c.h.ế.t cũng không ai quan tâm.
Nếu số may gặp được người tốt, giúp họ chuộc thân thì cũng khó mà sống, vì người trong xã hội đối với những nữ tử từng làm gái lầu xanh vô cùng kì thị và phân biệt, đối xử vốn không công bằng.
Hạ Linh biết rõ những điều này vì mẫu thân nàng là gái lầu xanh, năm xưa được phụ thân chuộc thân rồi cùng trở về quê nhà.
Khi về thôn, phụ thân phải nói mẫu thân là cô nhi để giấu dân làng.
Mẫu thân nàng là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, giỏi cầm kỳ thi hoạ và tinh thông y thuật. Hạ Linh được mẫu thân dạy rất nhiều về các loại thảo dược và bài thuốc chữa bệnh.
Khi đó Hạ Linh thường thấy mẫu thân ghi chép một quyển sách về các loại thảo dược, nàng từng đọc qua nhưng không hiểu gì.
Từ khi lên bốn tuổi, mẫu thân thường kể truyện cho nàng trước khi ngủ, và chuyện về sự nguy hiểm và đáng sợ của chốn lầu xanh là nhiều nhất
Ở đó việc bị g.i.ế.c bởi khánh chơi không có gì hiếm lạ, chỉ cần trả nhiều tiền một chút là được. Thậm chí nhiều cô nương phải phục vụ những khách hàng có sở thích bệnh hoạn, trong lúc hầu hạ bị g.i.ế.c c.h.ế.t cũng không ai quan tâm đến.
Chỉ cần vị khách đó trả thêm chút tiền là thanh lâu sẽ xử lý cái xác và coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hạ Linh khi ấy chỉ nghĩ mẫu thân kể cho vui, không ngờ một ngày nàng lại sắp bị đẩy vào chốn lầu xanh đây.
Đáng tiếc năm nàng năm tuổi, biến cố ập đến khiến phụ mẫu đều c.h.ế.t thảm, nàng khi đó được phụ thân giấu dưới căn mật thất sau vườn mới may mắn sống sót.
Ngồi trong chiếc lồng giam, Hạ Linh co hai chân, gục đầu xuống mà khóc. Nàng nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, nàng thực sự không muốn bị bán vào thanh lâu đâu.
"Phụ thân, mẫu thân, cứu con với"
...
Khánh An phủ, một trong ba thành thị quan trọng của Cảnh quốc, nơi phát triển thứ hai chỉ sau kinh thành, là đất phong của Ninh Vương, ở đây tập trung toàn bộ giới tinh hoa của vùng đông bắc Cảnh quốc.
Nổi bật và phát triển nhất ở đây chính là những con phố sáng đèn hoa lệ, nơi được ví như thiên đường của nam nhân với đủ loại hình giải trí mà không đâu tìm được.
Nổi tiếng nhất là các thanh lâu, nhạc phường. Dưới sự ngầm đồng ý của Ninh Vương, các thanh lâu ở đây phát triển cực mạnh và cạnh tranh ác liệt, thu hút vô số khách nhân tới đây trải nghiệm
Kim Ngọc Lầu là một trong số đó, với hơn ba mươi năm phát triển, đây là thanh lâu cao cấp nhất ở Khánh An phủ chỉ phục vụ tầng lớp quý tộc và quan lại.
Sở hữu ba trong mười bài danh của Thập Đại Hoa Khôi, Kim Ngọc Lầu thậm chí từng nghênh đón Cảnh Đế tới dạo quanh một vòng. Ninh Vương thậm chí từng tới đây uống rượu cùng đệ nhất trong Thập Đại Hoa Khôi, đủ để thấy sức ảnh hưởng của Kim Ngọc Lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/kim-ngoc-lau.html.]
Hôm nay là mười ba, như thường lệ tú bà Cao Thị cùng đám thuộc hạ tới phía sau Kim Ngọc Lầu, tại một con hẻm vắng người gặp tên cầm đầu bọn buôn người Ngô Hạo.
"Hôm nay có hàng mới không?" Cao Thị khẽ hỏi
Ngô Hạo bảo đàn em kéo vài che xuống, trên chục chiếc xe lộ ra bên trong những cô gái trẻ đẹp bị nhốt, ai lấy cũng sợ hãi nép người vào một góc. Thấy vậy Cao Thị gật đầu hài lòng
"Mang xuống cho ta xem hàng" Bà ta nói, ánh mắt vừa liếc qua đã nhắm được mấy nữ tử rồi.
"Bà già vội vàng quá đấy, quy tắc cũ, giao một nửa tiền ra đây" Ngô Hạo cười cười nói
Cao Thị liền nheo mắt hơi khó chịu, tên Ngô Hạo này lúc nào cũng vậy, luôn đòi nửa tiền trước, mặc kệ là có lấy hàng hay không đều phải mất một nửa tiền.
"Bao nhiêu?"
"Năm trăm lượng bạc, bà già đừng có chê đắt, ta làm nghề này lâu năm biết rõ trong mấy con ả này có hàng ngon đó"
Cao Thị hừ lạnh thầm mắng tên cáo già rồi lấy hai trăm năm mươi lượng bạc đưa cho Ngô Hạo, hắn lúc này mới vui vẻ sai đàn em dẫn người vào căn nhà bỏ hoang bên cạnh.
Hạ Linh trong đám người cũng bị dẫn vào, trong này nàng bị ép cởi sạch quần áo ra, khác với những người khác kêu gào chống cự, nàng lại yên lặng tuân theo lột bỏ toàn bộ y phục.
"Được được, rất tốt" Cao Thị nhìn Hạ Linh rồi gật gật đầu liên tục khen
Một thân băng thanh ngọc khiết, đôi mắt như hồ nước mùa thu, xanh thẳm, tĩnh lặng và đẹp đẽ, cả người toát lên khí chất hơn người. Hạ Linh đứng trước con mắt của một đám người mà vẫn bình tĩnh, biểu cảm không chút thay đổi, giống như đã quen với việc này rồi vậy.
"Ngươi tên gì?" Cao Thị khẽ hỏi rồi bảo nàng mặc quần áo vào
"Hạ Linh" Nàng nhàn nhạt đáp
"Ngươi họ gì?" Cao Thị sai người dẫn mấy cô nương khác đi, chỉ để lại Hạ Linh
"Ta không có họ, mẫu thân ta từng làm gái lầu xanh" Hạ Linh khẽ đáp, nàng nhặt cây trâm gỗ lên buộc tóc lại cẩn thận
Nói vậy là đủ để hiểu, khi nghe mẫu thân Hạ Linh từng làm gái lầu xanh thì Cao Thị khẽ cười nói: "vậy chắc ngươi cũng biết thanh lâu như nào nhỉ?"
Hạ Linh gật đầu, không chỉ biết mà còn hiểu rõ, dù chưa từng tiếp xúc qua nhưng bằng lời kể của mẫu thân cũng đủ để nàng hình dung nó như nào.
"Ta nhìn ngươi chắc cũng là người thông minh, biết điều, vậy ta nói luôn với ngươi. Kim Ngọc Lầu này chỉ nuôi kẻ có ích, ngươi muốn sống trong an nhàn sung sướng thì phải cố gắng tỏ ra có giá trị, nếu không chờ đợi ngươi chỉ có cái c.h.ế.t mà thôi"
Cao Thị trầm giọng nó, hai từ cái c.h.ế.t bà ta cố ý nhấn mạnh để đe doạ Hạ Linh. Nhưng bà ta không hề biết, Hạ Linh đã xem nhẹ cái c.h.ế.t từ khi bị bán đi rồi.
"Ta tự biết phải làm thế nào, nhưng bà muốn lấy cái c.h.ế.t ra doạ ta thì nhầm người rồi, bị bán đi là ta biết rõ một nửa sẽ chết. Bà nghĩ xem nếu ta mà bị ép đến đường cùng thì sẽ thế nào!"
Nhiệt độ căn phòng bỗng hạ xuống, Cao Thị bờ môi hơi run run vì bà không ngờ một cô nương nhỏ tuổi lại có thể nói như vậy. Hơn nữa, nhìn ánh mắt kia, trong ánh mắt đó không hề có sự sợ hãi mà chỉ có sát khí và oán hận, giống như một oan hồn vậy.
"Ta...ta biết rồi, yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì lão bà đây sẽ không bạc đãi ngươi" Cao Thị thay đổi giọng điệu trở lên nhu hoà hơn.
Lúc này ánh mắt kia mới dần mất đi, Hạ Linh sau đó được Cao Thị sắp xếp cho một phòng ở tầng hai, nơi chỉ có những Thanh Ngọc nhân mới được ở.
Kim Ngọc Lầu phân cấp tất cả kĩ nữ của họ ra làm ba cấp với cấp cao nhất là Thanh Quan nhân. Đây là những người thông thạo cầm kỳ thi hoạ, nhan sắc tuyệt đẹp.
Đãi ngộ với Thanh Quan nhân là tốt nhất, họ là cây kim tiền của Kim Ngọc Lầu, chỉ tiếp các đại quan và quý tộc, bán nghệ chứ không bán thân.
Thứ hai là các Thanh Ngọc nhân, tầng lớp này có nhan sắc nhưng tài nghệ không bằng các Thanh Quan nhân, họ tiếp khách chủ yếu là các quan lại và phú thương giàu có.
Đãi ngộ với Thanh Ngọc nhân cũng khá tốt, họ là những ứng viên vào vị trí Thanh Quan nhân sau này, đôi khi gặp khách quý họ cũng sẽ tiếp qua đêm.
Cuối cùng là các Thanh Kĩ nhân, những cô gái đơn thuần là kĩ nữ dùng thân thể phục vụ khách nhân, với số lượng nhiều nhất, họ là nguồn thu vô cùng lớn cho Kim Ngọc Lầu.
Nhưng đãi ngộ của họ lại rất thấp, phải ở bên ngoài Kim Ngọc Lầu, làm những công việc bẩn thỉu và nặng nhọc, lại phải chịu sự coi rẻ khiến cuộc sống càng khó khăn hơn.
Những cô nương bị bắt cùng Hạ Linh đều bị đưa làm kĩ nữ, Hạ Linh biết nhưng chả thể làm được gì. Việc duy nhất nàng làm được là về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới
Kim Ngọc Lầu náo nhiệt nhất là buổi tối, Hạ Linh đang trong phòng trang điểm thì được một hạ nhân tới thông báo ra ngoài tiếp khách.
"Không biết người đầu tiên sẽ ra sao đây?" Hạ Linh cười khẽ.