THỪA TƯỚNG ĐẠI NHÂN CỦA TA

Chương 2: Ta cạn lời

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc lâu sau, ta cố gắng kéo hắn trở về quỹ đạo hợp lý: “Huynh nghĩ xem, nương ta sao có thể là nam nhân được chứ?”

 

“Huynh sờ thử người mình xem, làm sao mà làm nương ta cho được?”

 

“Ta nhớ rõ nương ta là người dáng cong n.g.ự.c nở, eo nhỏ mềm mại…” Ta bắt đầu miêu tả hình ảnh mẫu thân.

 

Giang Tắc Ngọc ngây ra vài giây, sau đó từ trên xuống dưới… sờ hết bản thân mình một lượt.

 

Sờ xong, ánh mắt hắn trở nên kiên định dị thường.

 

“Ta chính là nương của con. Ta cũng có dáng cong n.g.ự.c nở, eo cũng thon mà.”

 

“Không tin con nhìn xem.”

 

Hắn vén chăn lên, mặc trên người là áo ngủ mỏng nhẹ, lộ ra phân nửa da thịt.

 

Hắn bước đến trước mặt ta, áo xộc xệch, cổ áo mở rộng.

 

Ta chỉ liếc nhìn hai cái… đã không thể nói thành lời.

 

Vai rộng eo nhỏ, m.ô.n.g cong, nơi khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ nhàn nhạt.

 

Qua cổ áo, ta thấy rõ bắp n.g.ự.c trắng như tuyết ẩn hồng, tinh tế đến mức khiến người ghen tỵ.

 

Xuống dưới nữa là vòng eo mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, tràn ngập sức sống thiếu niên.

 

Đủ rồi, không thể nhìn tiếp nữa — nhìn nữa ta... tự ti c.h.ế.t mất!

 

Một nam nhân, n.g.ự.c còn lớn hơn ta, eo còn thon hơn ta…

 

Ta không sống nổi nữa!

 

“Đủ rồi, thật sự đủ rồi, nhìn nữa ta sống không nổi mất!” Ta tuyệt vọng mở miệng, ánh mắt trống rỗng.

 

Giang Tắc Ngọc bị thái độ của ta dọa cho hoảng hốt, vội nâng mặt ta lên đầy lo lắng: “Bảo bảo, con sao thế? Đừng dọa Nương…”

 

“Không sao…” Ta nói cho có lệ, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.

 

Nghe ta bảo “đói rồi”, hắn ngẩn ra một chút.

 

Rồi — hắn tháo dây lưng áo ngủ!

 

Áo từ từ trượt khỏi vai hắn, treo hờ hững nơi hông.

 

“Đều do nương không tốt, quên mất phải cho bảo bảo b.ú sữa rồi.” Hắn mỉm cười… rồi bắt đầu kéo ta lại gần!

 

“Giang Tắc Ngọc, huynh điên rồi sao!!” Ta kinh hoàng la lên, vùng vẫy chống cự.

 

Thấy ta phản kháng, đôi mắt hắn thoáng đỏ lên.

 

“Không sao đâu, bảo bảo chỉ đang làm nũng thôi. Ăn xong rồi sẽ hết giận Nương.” Hắn thì thầm như ru ngủ.

 

Nói rồi, hắn ấn đầu ta, ép sát vào n.g.ự.c hắn.

 

Khoảnh khắc ấy — đầu ta đập vào cơ bắp mịn màng của hắn.

 

Ta triệt để… tâm tro ý lạnh.

 

Mặc dù ta vẫn thường thích c.h.é.m gió rằng “muốn có một người đàn ông dịu dàng chăm con”...

 

Nhưng ta chỉ nói đùa thôi mà! Ta đâu thật sự muốn như vậy!!!

 

Nhục nhã… quá nhục nhã…

 

Má ta nóng bừng, hai tay chống lên vai hắn, cố gắng đẩy ra.

 

Nhưng tay hắn giữ gáy ta quá chặt, vừa đẩy ra một chút đã bị đè trở lại.

 

Ta vội vàng mở miệng:

 

“Đủ rồi! Đủ rồi! Ta no rồi!!” Ta hét lên, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa phẫn uất.

 

Giang Tắc Ngọc đáng c.h.ế.t kia — kiếp trước kiếp này ta chưa bao giờ mất mặt như hôm nay!

 

Ta kéo vạt áo hắn lại, gói hắn như đòn bánh tét, không cho lộ chỗ nào nữa.

 

Ta ngẩng đầu định mắng… lại bị dáng vẻ của hắn làm ngẩn người.

 

Thiếu niên xưa nay thanh lãnh giờ đỏ mặt như đào, môi bị cắn đến đỏ mọng, ánh mắt long lanh hơi nước.

 

Mi dài khẽ run, trong mắt ánh lên nét ngượng ngùng bối rối.

 

“Thì ra cho con bú… là cảm giác thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thua-tuong-dai-nhan-cua-ta/chuong-2-ta-can-loi.html.]

 

“Lạ thật.” Hắn lẩm bẩm.

 

Ta lập tức đẩy hắn ra, quay người bỏ chạy.

 

Tên này là đi học “đạo làm Nương” trong mộng sao? Sao lại bộc phát tình mẫu tử dữ vậy trời!!!

3

 

Kể từ sau sự kiện nhục nhã đến cực điểm hôm đó, ta bắt đầu né tránh Giang Tắc Ngọc.

 

Cha nương cứ tưởng chúng ta xảy ra mâu thuẫn, liền kéo cả hai ngồi ăn cơm chung.

 

“Tiểu Bảo, dạo này con sao vậy?” Nương ta nắm tay ta, đầy lo lắng hỏi.

 

“Có phải Tắc Ngọc bắt nạt con không? Con cứ nói với nương, nương sẽ làm chủ cho con.”

 

Ta im lặng, gương mặt đầy giằng co, nói không nên lời.

 

Chuyện như thế… làm sao ta có thể mở miệng đây?

 

Mấy ngày nay dù ta cố tránh mặt hắn, nhưng vẫn luôn lén quan sát.

 

Sau khi theo dõi kỹ lưỡng, ta phát hiện — Giang Tắc Ngọc hoàn toàn bình thường khi ở trước mặt người khác.

 

Chỉ duy nhất trước mặt ta, hắn mới... không bình thường.

 

Hắn luôn dùng ánh mắt đầy oán trách nhìn ta, cứ như ta là đứa con bất hiếu, còn hắn là bà nương bị con chối bỏ.

 

Nếu ta kể chuyện này ra, chắc mọi người sẽ nghĩ… đầu ta có vấn đề.

 

Còn mấy hành động thân mật bất thường của hắn, cha nương dù có nghi ngờ, cũng chỉ cho là hắn “đột nhiên thông suốt tình cảm huynh muội”.

 

Cả phủ đều đang ngập tràn niềm vui vì hắn hồi phục — chỉ có mình ta sống trong lo lắng hoang mang.

 

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của nương, ta do dự hồi lâu, cuối cùng đành lắc đầu:

 

“Không sao đâu nương, ca ca không bắt nạt con.”

 

“Vậy thì tốt.” Thấy ta không muốn nói thêm, nương cũng không ép.

 

“Tiểu Bảo, con đói rồi phải không? Mau ăn nhiều một chút.” Nương gắp cho ta món cá mà ta thích nhất.

 

Ta vừa cầm đũa định ăn, thì —

 

“Khoan đã.” Giang Tắc Ngọc đột ngột lên tiếng.

 

Ta ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt bối rối: “Gì cơ?”

 

Hắn mím môi, thấp giọng nói: “Bảo bảo còn nhỏ, không ăn được món này.”

 

“Yên tâm đi, con không bị mắc xương đâu mà.” Ta tưởng hắn lo ta bị hóc.

 

Nghe xong, hắn sững lại vài giây.

 

Mày khẽ nhíu, ánh mắt đầy rối rắm, như thể đang nhìn một đứa trẻ ương bướng.

 

“Tiểu Bảo ngoan, không ăn món này được đâu, ăn cái khác đi.” Hắn dịu dàng khuyên nhủ.

 

Vừa nói, tay hắn đã chạm đến cổ áo ta.

 

Ta sững người — một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua đầu.

 

Tên điên này… đừng nói là định cho b.ú trước mặt cha nương ta đấy chứ?!

 

Ta nhìn vào mắt hắn — quả nhiên, ánh mắt hắn đầy nghiêm túc, chuẩn bị thật sự làm vậy.

 

“Khoan đã!” Ta hoảng sợ đứng phắt dậy.

 

Cha nương nhìn ta kinh ngạc.

 

Ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Con với ca ca có chuyện muốn nói riêng, sẽ vào liền.”

 

Rồi ta nhanh chóng kéo Giang Tắc Ngọc ra khỏi phòng, mặc kệ những ánh mắt đầy hóng hớt sau lưng.

 

Chúng ta đứng nơi góc vắng, ta đỏ mặt, phẫn uất mở lời:

 

“Huynh định làm gì đấy?!”

 

Giang Tắc Ngọc cúi đầu, vô tội nhìn ta: “Bảo bảo đói bụng, ta cho b.ú sữa.”

 

Ta cạn lời.

 

Quả nhiên — ta biết mà, hắn thật sự muốn cho ta b.ú sữa trước mặt người khác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận