THÍ CHỦ, TRÊN MẶT NGÀI CÓ ĐIỀM XẤU
Chương 5
14.
Người giấy bị Hứa Hạo Trạch một kiếm đ.â.m xuyên qua, biến thành một mảnh giấy mỏng màu vàng, treo trên thanh kiếm gỗ đào.
Hứa Hạo Trạch vẻ mặt hưng phấn: "Chết tiệt! Tôi vừa gi3t một con yêu quái!!!"
Tôi kiễng chân lên vỗ vai anh:
"Tuyệt vời! Không tệ! Anh cũng coi như một chân bước vào cánh cửa hàng yêu trừ ma rồi!"
Hứa Hạo Trạch càng hưng phấn hơn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, con ngươi sáng ngời tỏa sáng trong bóng tối.
"Đi thôi, tiếp theo."
Phòng ngủ của cô bé Hứa Vị Ương này trông giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Khắp nơi đều có màn lụa và búp bê khiến mắt tôi đỏ hoe vì ghen tị.
Thấy chúng tôi bước vào phòng, một con gấu bông cao khoảng nửa người đàn ông nhảy lên trong góc và cố chạy ra ngoài.
Với vẻ ngoài dễ thương như vậy, tôi không nỡ chạm tay vào nó.
Nó vẫn là một con gấu màu hồng, tôi đã thấy nó trên TV.
Thoạt nhìn, Hứa Hạo Trạch là một người có năng khiếu thể thao cực kỳ mạnh mẽ. Tôi đã xem rất nhiều bức ảnh trong phòng làm việc của anh ấy.
Leo núi, đấu kiếm, lướt sóng và cưỡi ngựa.
Hoàng tử thể thao nhỏ Hứa Hạo Trạch không cần tôi làm gì, chỉ trong vài chiêu đã hạ gục chú gấu dâu dễ thương.
"Cẩn thận! Đừng làm rách con gấu này, tôi sẽ mang nó về Đạo quán để siêu độ!!!"
15.
Tiếp theo là phòng của bà nội Hứa Hạo Trạch, sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng chúng tôi cũng đã c.h.é.m c.h.ế.t một con rết dài một mét trong phòng.
Khi con rết mới xuất hiện, Hứa Hạo Trạch sợ đến ngây người, bóp cổ mình và hét lên một tiếng chói tai, có lẽ đã đánh thức các thành viên trong gia đình anh ấy.
Nhưng nhờ có anh ấy, cả quá trình anh ấy nhảy lên nhảy xuống suốt và bị con rết đuổi đi, tạo cơ hội cho tôi gi3t nó.
Còn lại căn phòng cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu và đẩy mở phòng ngủ chính sang trọng của biệt thự này.
Ngôi nhà tràn ngập mùi thối rữa và có một chút sương mù màu xám trong không khí.
Sương mù này là khí mốc, nếu bị dính vào thì con người sẽ lập tức gặp xui xẻo.
Con hạc giấy lượn lờ trước cửa một lúc rồi lại bay về phía tôi.
Tôi nhặt một mảnh giấy bùa lên và nói: "Muốn vào trong bị dính khí mốc hay muốn tôi đốt cháy ngay bây giờ? Chọn một đi."
Hạc giấy miễn cưỡng vỗ cánh hai lần trước khi bay vào, cuối cùng dừng lại ở một ngọn đèn sàn.
"Con nhóc tóc vàng này từ đâu ra, còn chưa đủ lông đủ cánh sao cô dám can thiệp vào việc của ta."
Ngồi trên giường là một bà già bị sương mù bao phủ không thể nhìn rõ, giọng nói sắc bén và gay gắt.
"Ngũ quỷ chỉ còn lại ngươi, còn nói nhảm!"
Tôi nhảy lên giơ thanh kiếm đồng xu của mình lên và tấn công bà ta.
Bà già biến thành một làn sương mù dày đặc, làm tôi c.h.é.m vào không khí.
Hứa Hạo Trạch theo sau tôi, cũng dùng kiếm chém.
16.
Tôi vỗ đầu, làm sao tôi có thể quên anh được!
"Hứa Hạo Trạch! Tiểu vào nó!"