[Thập Niên 90] Sống Lại, Tôi Đấu Với Tra Nam Đến Cùng

Chương 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi không quan tâm cô đi đâu. Tôi chỉ biết nếu cô bán kỹ thuật cốt lõi cho tôi thì tôi sẽ huỷ bỏ việc ra tòa, quyền nuôi con sẽ là của cô!"  

 

Lần này, Chu Dã như đánh cược tất cả.

 

Tôi liếc nhìn anh ta một cái: "Anh căn cứ vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý? Căn cứ vào việc anh suốt ngày trên đài truyền hình bôi nhọ tôi, tôi còn phải bán kỹ thuật cốt lõi cho anh à?"  

 

"Anh là cái thá gì!"  

 

Nói xong, tôi trực tiếp đi vòng qua Chu Dã mà bỏ đi.

 

Dù Chu Dã có hét gọi thế nào, tôi cũng không để ý.

 

Chu Dã tức giận hét lên từ phía sau!

 

Tại sân bay.

 

Tôi sốt ruột vô cùng, tôi sắp phải lên máy bay.

 

Chỉ cần tôi về một chuyến rồi sẽ quay lại ngay.

 

Lần sau, tôi muốn quay về cùng Tiểu Tuyết và Thanh Tự!  

 

Nhưng khi loa sân bay vừa vang lên, ba cảnh sát xuất hiện trước mặt tôi, ngăn tôi lại.

 

24

 

Tôi ngây người: "Các anh đang đùa tôi à!"  

 

"Làm sao tôi có thể mang tiền bỏ trốn được, tôi chỉ về Bắc Kinh để thăm người thôi!"  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Hơn nữa, tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy!"  

 

Lần này, cảnh sát không phải là những người lần trước, mà là những cảnh sát trông có vẻ rất nghiêm túc.  

 

"Xin lỗi, mời cô đi theo chúng tôi!"  

 

Tôi không phản kháng, dù trong lòng rất nóng vội nhưng tôi cũng không chống cự.  

 

Tôi đoán chắc lại là do Chu Dã ra tay, dù anh ta biết rõ tôi có cậu, nhưng vẫn tìm người mới để bắt tôi.  

 

Có vẻ việc tôi bán đi kỹ thuật cốt lõi không phải là điểm mấu chốt của anh ta.  

 

Tôi không nhịn được mà cười lạnh: "Hy vọng các anh điều tra rõ ràng nhanh chóng, tôi còn phải về thăm mẹ tôi đang bệnh."  

 

Cảnh sát không để ý đến lời tôi, tôi lại bị đưa vào đồn.  

 

Khi Lâm Thanh Tự nghe tin tôi bị bắt, anh vô cùng lo lắng.  

 

Anh liên hệ với cậu của tôi ở Bắc Kinh, nhưng lại nhận được tin cậu tôi đang công tác chưa về.  

 

Rồi anh liên hệ với người thân của tôi ở Bắc Kinh.  

 

Họ biết chuyện, nhưng một lúc lâu mới có thể đến được, thêm nữa mẹ tôi vẫn đang ốm, nên họ không có thời gian rảnh.

 

Lâm Thanh Tự lo lắng đến toát mồ hôi, gần như suốt hai ngày trời không có tin tức gì về tôi.  

 

"Thanh Tự, chúng ta đi đồn cảnh sát hỏi thử tình hình thế nào đi!"  

 

A Như lo lắng, khó khăn lắm mới có chút chứng cứ, sao cô lại bị bắt đi nữa?  

 

Bây giờ, cảnh sát cũng biết cách "vào ra tù" rồi.

 

Lâm Thanh Tự nhíu mày chặt: “Nhìn là biết là do Chu Dã gây ra, tôi phải đi tìm anh ta, xem anh ta còn định gây chuyện đến mức nào!”  

 

A Như ngần ngừ một lúc, rồi lên tiếng: “Làm như vậy không ổn đâu, Chí Vân vừa mới vào, nếu anh đi tìm Chu Dã một cách vội vàng, biết đâu anh ta lại có những ý đồ xấu thì sao?”  

 

A Như nói vậy khiến Lâm Thanh Tự do dự.

 

Cuối cùng, anh thở dài: “A Như, chúng ta cứ đến xin phép thăm cô ấy trước, xem tình hình thế nào đã.”

 

A Như gật đầu: “Bây giờ chỉ còn cách đó thôi.”

 

“Từ nhỏ Chí Vân đã gặp dữ hóa lành, chắc chắn cô ấy sẽ không sao đâu.”

 

Lời nói của A Như rõ ràng là đang an ủi Lâm Thanh Tự.  

 

Lâm Thanh Tự chỉ đành gật đầu một cách mệt mỏi.  

 

Nhưng tôi không đi tìm núi, núi sẽ đến tìm tôi.  

 

Vừa đến cổng đồn cảnh sát, họ đã thấy Chu Dã đứng chờ ở đó.  

 

“Ồ, cuối cùng cũng tới rồi, tưởng anh chẳng quan tâm đến Chí Vân nữa chứ.”  

 

Chu Dã có vẻ đắc ý.  

 

Lâm Thanh Tự lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Chu Dã, kiểu đàn ông đảo ngược trắng đen như anh, bẩn thỉu đến mức này, lần đầu tiên tôi gặp đấy.”  

 

Lời nói của Lâm Thanh Tự sắc bén như dao, khiến sắc mặt Chu Dã trở nên đen lại: “Cô ta tự mình làm mà không dám nhận, thật không ngờ, anh lại thích một người phụ nữ từng quỳ dưới chân tôi.”  

 

“Anh kém đến vậy, cô ta có biết anh đã làm gì vì cô ta không?”  

 

A Như tức giận: “Anh nói linh tinh gì vậy!”  

 

Chu Dã cười nhẹ: “Tôi chỉ muốn cô ta tự biết khó mà lùi, nếu cô ta nghe lời tôi, tôi đâu đến nỗi phải đưa cô ta vào đây.”  

 

Lâm Thanh Tự hít một hơi dài.  

 

Nụ cười vô liêm sỉ của Chu Dã khiến anh càng khó thở.  

 

“Công lý tự có trong lòng người, kẻ lừa dối, sớm muộn gì cũng phải trả giá thôi.”  

 

Chu Dã ghét nhất là vẻ thư sinh của Lâm Thanh Tự.  

 

“Anh cứ giả vờ đi.”  

 

“Anh đang lo lắng đúng không? Nhưng nếu Chí Vân chịu cúi đầu, tôi có thể chia tay trong hòa bình.”  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-90-song-lai-toi-dau-voi-tra-nam-den-cung/chuong-13.html.]

“Anh không khuyên cô ta à? Nếu không, có thể cô ta sẽ ở lại đồn cảnh sát cả đời đấy!”  

 

Lâm Thanh Tự nghẹn lại trong cổ họng.  

 

“Thế à? Tôi sao không biết mình sẽ ở lại đồn cảnh sát cả đời nhỉ?”  

 

Giọng nói của tôi vang lên, mọi người nhìn lại.  

 

Họ thấy tôi bước ra cùng với trưởng đồn cảnh sát.

 

25

 

Chu Dã không thể tin nổi: "Sao cô lại ra ngoài được?"

 

Lâm Thanh Tự vui mừng đến mức rơi nước mắt, anh thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh không kiềm chế được mà tiến lên ôm tôi: "Tốt quá, em không sao là tốt rồi, làm anh lo quá."

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Tự để lộ cảm xúc như vậy.

 

Trong mắt tôi ánh lên vô vàn sự dịu dàng, tôi nhẹ nhàng vỗ về vai Lâm Thanh Tự: "Thanh Tự, em không sao đâu, anh đừng lo lắng nữa."

 

Cảnh tượng này khiến Chu Dã cảm thấy đau mắt.

 

Anh ta không hiểu, người từng yêu anh ta nhất, sao lại tính toán với anh ta như vậy, giờ còn ôm chặt một người đàn ông khác trước mặt anh ta.

 

Chu Dã tức giận.

 

"Cảnh sát, Thẩm Chí Vân ăn cắp tiền trong nhà máy của tôi, sao lại thả cô ta ra!"

 

Trưởng đồn cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Anh Chu, đây là đồn cảnh sát, không phải nơi để anh quậy phá!"

 

Chu Dã cứng đờ, mặt anh ta tái đi trong giây lát.

 

Tôi mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thanh Tự.

 

"Việc không có bằng chứng sao lại bị bắt được?"

 

"Không thể nào!"

 

Chu Dã hét lên.

 

"Chu Dã, cổ phần là của tôi, tôi bán đi thì có vấn đề gì sao?"

 

"Công nghệ cốt lõi là của tôi, là sáng chế của tôi, tôi bán cho ai là quyền của tôi, chẳng có gì sai."

 

"Ngược lại là anh, chuyện anh đã dùng tiền công quỹ để nuôi Mạc Tình Hảo thì tôi nắm rõ như lòng bàn tay."

 

Chu Dã càng thêm hoảng loạn: "Cô nói bậy bạ gì vậy!"

 

Tôi cười lạnh: "Anh nghĩ vì cậu tôi đi rồi, anh có thể muốn làm gì thì làm sao?"

 

Chu Dã vừa hoảng vừa đau lòng.

 

"Chí Vân, em đừng như vậy được không?"

 

"Anh chỉ vì quá yêu em. Nếu không, anh cũng không làm những chuyện này, anh chỉ muốn níu kéo lại em thôi!"

 

"Em thử nghĩ lại xem, chúng ta từng hạnh phúc như vậy, em không muốn thấy nhà máy phá sản chứ? Đó chính là nhà máy em một tay gây dựng lại đấy!"

 

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười: "Nhà máy của anh có liên quan gì đến tôi? Ba ngày sau gặp ở tòa."

 

Nói xong, tôi kéo Lâm Thanh Tự đi khỏi.

 

Chu Dã với vẻ mặt đầy lo lắng quay về nhà.  

 

“Làm sao bây giờ, cô ta lại được thả ra rồi!”  

 

Mạc Tình Hảo không nhịn được mà lên tiếng: “Anh gấp cái gì chứ!”  

 

“Mọi chuyện đã được sắp xếp rồi, có gì phải lo, chỉ là một cái nhà máy thôi mà, không có thì thôi, chúng ta sẽ mở một cái mới!”  

 

Mạc Tình Hảo nói rất nhẹ nhàng, khiến Chu Dã tức giận trừng mắt nhìn cô ta.  

 

Mặc dù vậy, lời nói của cô ta vẫn khiến Chu Dã thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại, anh ta vẫn không thể yên tâm.  

 

“Không được, anh phải liên lạc lại.”  

 

Nói xong, Chu Dã cầm điện thoại lên.  

 

Mạc Tình Hảo không nhịn được mà lườm một cái: “Đàn ông đúng là phiền phức!”  

 

Mọi chuyện đã ổn thỏa, mẹ tôi cũng đã qua cơn nguy kịch, cho nên tôi dẫn Lâm Thanh Tự và A Như đến một nhà hàng mới mở chuyên về món Bắc Kinh mà tôi đã lâu không ăn.  

 

“A Như, cảm ơn cậu.”  

 

“Không có cậu, Thanh Tự chắc chắn đã lo lắng lắm.”

 

A Như lắc đầu: “Thôi mà, cậu cũng khổ, khi chuyện này kết thúc, cậu và Thanh Tự cũng coi như đã sắp hạnh phúc rồi.”  

 

Lâm Thanh Tự không nói gì, chỉ mỉm cười đầy vui vẻ.  

 

Tôi nhíu mày: “Nhưng người trong tòa án chắc chắn là của Chu Dã.”  

 

Đây là điều tôi lo lắng nhất.  

 

Lâm Thanh Tự vừa muốn an ủi tôi thì…

 

26

 

Tôi và Lâm Thanh Tự đồng loạt nhìn về phía trước.  

 

Chỉ thấy Chu Dã và thẩm phán tay trong tay, nhìn nhau chằm chằm.  

 

Tôi lập tức hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”  

 

Không trách sao anh ta lại tự tin như vậy, hóa ra là đã câu kết với những người có quyền lực.  

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận