Tần Ý Thâm bước khỏi nhà, thấy Thợ mộc Lý đang đợi trong sân.
“Hóa ở nhà , cứ tưởng chỉ vợ ở nhà thôi chứ.”
Thợ mộc Lý ngoài năm mươi, cũng coi như kế thừa tay nghề của cha , đồ đạc nội thất qua tay ông đều chất lượng đặc biệt , kiểu dáng cũng tinh xảo.
“Cậu đúng lúc lắm, giúp khiêng đồ xe xuống .”
“Mấy món đồ vội vã cuối cùng cũng xong khi , còn cái bếp lò cũng dùng vật liệu nhất cho đấy.”
Tần Ý Thâm giúp Thợ mộc Lý khiêng đồ nội thất và bếp lò từ xe xuống sân.
Khương Mãn thấy tiếng động trong sân cũng bước .
Khi cô thấy chiếc tủ quần áo lớn hai cánh và bếp lò trong sân, phản ứng đầu tiên là thợ mộc lẽ giao nhầm nhà.
“Chiếc tủ quần áo lớn là đặt ?”
Khương Mãn đầu Tần Ý Thâm, Tần Ý Thâm xong gật đầu: “Ừ, quần áo phụ nữ thường nhiều, cái tủ quần áo lớn hai cánh đặt trong phòng của chúng , em mua bao nhiêu quần áo thì cứ mua bấy nhiêu.”
“Còn cái bếp lò , thấy em mỗi nấu cơm đều tiện lắm, nên cái bếp lò cho em, em dùng cái nào thì dùng cái đó.”
Nghe , Khương Mãn dâng lên một cảm xúc xúc động trong lòng.
Kiếp theo Lâm Yến Thanh mấy chục năm, một câu quan tâm cũng từng , gì đến những hành động chu đáo như thế .
“Thôi , đồ đạc cũng giao tới, phiền vợ chồng trẻ các trò chuyện nữa.”
Tần Ý Thâm trả tiền còn cho ông, đó bắt đầu việc.
Khương Mãn đặt quần áo của và Tần Ý Thâm chiếc tủ quần áo lớn mới , vẫn còn thừa một nửa gian lớn.
Tần Ý Thâm chiếc tủ quần áo trống rỗng, khẽ nhíu mày.
“Sao quần áo của em ít thế?”
Tần Ý Thâm nhớ thời ở trong quân đội, những đồng nghiệp của thường xuyên phàn nàn vợ họ mua quá nhiều quần áo, bao nhiêu cái tủ cũng đủ chứa.
Anh còn chuẩn tinh thần thêm mấy cái tủ nữa cho Khương Mãn, kết quả là chẳng dùng đến.
Khương Mãn đống quần áo đếm đầu ngón tay của , bất lực .
Nhà cô khá giả, kế tiền đều dồn hết cho Khương Hòa quần áo mới, cha cô thì mắt nhắm mắt mở, bao giờ quản cô. Thế nên cô lâu lắm mua quần áo mới.
Chiếc mới nhất , vẫn là chiếc váy liền mà Tần Ý Thâm mua cho cô.
Nhận thấy tâm trạng của Khương Mãn, Tần Ý Thâm nắm lấy tay cô: “Đừng tiết kiệm tiền cho , tiền của kiếm là để cho vợ tiêu. Ngày về đơn vị , ngày mai sẽ đưa em lên thành phố mua thêm mấy bộ quần áo.”
Nghe những lời quan tâm của Tần Ý Thâm, tâm trạng mới sa sút của Khương Mãn lập tức vui vẻ trở .
“Quần áo của em đủ mặc, tiền đó em còn việc dùng đến.”
Nhìn vẻ mặt duyên dáng của Khương Mãn, Tần Ý Thâm dùng ngón tay khều nhẹ lòng bàn tay cô, “Ồ? Việc gì thế?”
“Khụ…” Khương Mãn trêu chọc một chút, chút tự nhiên mặt , “Anh ở ngoài việc nuôi gia đình, em cũng thể .”
“Anh xem bánh bao em ngon thế, là em chợ sáng bán bánh bao nhé?”
Tần Ý Thâm xong, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-doi-hon-lam-me-ke-chong-lanh-lung-cam-duc-om-eo-cung-chieu/chuong-9-neu-toi-khien-anh-mat-sach-sanh-sanh-thi-sao.html.]
“Thế thì ngày nào em cũng dậy sớm.”
“Có gì ?” Khương Mãn , giữa hai hàng lông mày tràn đầy khí thế, “Dậy sớm thêm một tiếng, em thể kiếm thêm nhiều tiền lắm. Hơn nữa, những việc mà đại đội trưởng giao cho em đều là việc nhẹ nhàng, tuy công điểm cao, nhưng thời gian việc cũng ngắn, em còn thể về nhà ngủ bù nữa chứ.”
Nghe Khương Mãn vạch kế hoạch, Tần Ý Thâm lúc mới chợt nhận . Vợ nhỏ của e là nghĩ kỹ từ lâu , bây giờ chẳng qua chỉ là đang dò hỏi ý kiến của thôi.
Nghĩ như , Tần Ý Thâm ánh mắt Khương Mãn càng thêm cưng chiều.
Anh đưa tay búng nhẹ trán Khương Mãn, : “Em chủ ý trong lòng còn đến hỏi gì.”
“Ôi chao!” Khương Mãn lập tức dùng tay che chỗ Tần Ý Thâm búng, “Em đây đang xin ý kiến của , nếu đồng ý, em cũng…”
“Em cũng gì?”
Khương Mãn đôi mắt tràn ngập ý của Tần Ý Thâm, lập tức hiểu đang cố ý trêu chọc .
“Em cũng sẽ ngoài bày hàng!”
Tần Ý Thâm Khương Mãn vẻ giận dỗi, khẽ bật , lòng bàn tay tự chủ đặt lên đầu cô, chậm rãi xoa xoa.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Ừm, cảm giác đúng như tưởng tượng.
Thấy sắp xoa cho xù lông, Tần Ý Thâm kịp thời bỏ tay xuống, nghiêm túc : “Em thì cứ , sẽ ngăn cản em, nhưng với điều kiện là gây nguy hiểm cho em.”
“Thế nếu em lỗ hết thì ?”
“Không , còn đây mà.”
“Thế nếu em khiến nợ nần chồng chất thì ?”
“Có gì ? Chỉ cần em còn ở đây, thể trả nợ mãi mãi.”
Tần Ý Thâm cô liên tục hỏi những câu hỏi đáng yêu như , kìm đưa tay véo má cô.
Mịn màng và mềm mại đúng như tưởng tượng, cô bé lớn lên thế nào mà chỗ nào cũng .
Khương Mãn ánh mắt của Tần Ý Thâm đến ngại ngùng, lập tức lùi một bước, nhanh như gió: “Thời An và Thời Ninh ăn cá, bắt một con , em nhào bột đây, tối ăn bánh bao hấp lớn.”
Nhìn Khương Mãn gần như chạy trối c.h.ế.t, ý trong mắt Tần Ý Thâm thể nào che giấu .
Anh khỏi sân, gặp Hứa Tam đang xách hai con cá to béo về phía .
“Đại ca!”
Hứa Tam thấy Tần Ý Thâm, liền lập tức chạy tới, dúi hai con cá lớn tay .
“Đây là cá bắt ở cái ao bên , còn sống sờ sờ, tươi rói lắm! Anh mang về bảo chị dâu , hôm qua thấy chị dâu gầy quá, bồi bổ thêm.”
Tần Ý Thâm Hứa Tam vốn đen càng đen hơn một tông, : “Nhà nấu ăn ngon là chị dâu của , cá mà để thì phí của giời.”
“Chị dâu nấu ăn ngon ?” Hứa Tam , mắt lập tức sáng rực, “Ngon hơn cả ? Không thể nào, đừng khoe vợ nữa, tình cảm em mà cũng cho chạnh lòng đấy.”
Hứa Tam là bạn thiết nhất của Tần Ý Thâm trong làng cùng thế hệ, dù Tần Ý Thâm nhập ngũ, vẫn ít giúp đỡ chăm sóc Thời An và Thời Ninh.
Có mấy Thời An và Thời Ninh cơm ăn đều là do Hứa Tam dẫn về nhà, thậm chí khi chúng sốt cao, cũng là và vợ bận rộn lo toan, vì chuyện mà còn cãi gay gắt với vợ chồng Tần Tự Cường.
Cho nên, dù chỉ vì ân tình , mỗi Tần Ý Thâm về nhà cũng đều để cho họ một ít tiền.
“ dối .” Tần Ý Thâm hai con cá trong tay, với Hứa Tam: “Vợ đang bảo ngoài kiếm con cá về , ai ngờ khỏi cửa thì mang cá đến . Tối nay với vợ một tiếng, bảo cô đừng nấu cơm nữa, đến nhà ăn .”
“Thế thì ngại c.h.ế.t!” Hứa Tam là một mê ăn uống, nhưng vợ nấu ăn cũng chỉ tàm tạm, thật sự nếm thử món Khương Mãn nấu, “Thế nhé, lát nữa về với vợ , bảo cô tối nay đến sớm, giúp chị dâu nấu cơm!”