Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 36.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bánh bao thô hấp xong, thịt xông khói cũng được cắt ra, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.

Ăn xong bữa sáng, Chu Dã đi ngủ bù. Còn Bạch Nguyệt Quý thì bắt đầu viết sách mới.

Bất kể bản thảo cô đã gửi có được duyệt hay không, thì con đường này cô nhất định phải đi thử. Không thể để Chu Dã gánh vác tất cả một mình, tuy rằng anh đúng là một người chồng yêu thương cô hết mực, nhưng chính vì vậy, cô càng muốn làm hết sức mình, không muốn trở thành gánh nặng cho anh.

Nhất là sắp tới còn có con ra đời.

Dựa vào mỗi mình Chu Dã, dù anh có giỏi giang đến đâu, thì cũng khó mà sống theo cách cô mong muốn.

Thật ra yêu cầu của cô cũng không cao lắm, nhưng ít nhất cũng phải có trứng để ăn đều đặn chứ? Thịt không cần ngày nào cũng có, nhưng một tháng ăn ba đến năm bữa thì không quá đáng chứ?

Dựa vào kinh nghiệm sống ở đây mấy tháng nay, nếu phải sống như người trong thôn, cả năm cũng chưa chắc ăn nổi một bữa thịt, thì chắc cô không chịu nổi thật.

Còn những thứ khác như rong biển, tôm khô, bột mạch, kẹo sữa, sữa bột v.v…

Thế nên trông cậy hoàn toàn vào Chu Dã là không được.

Ban đầu chỉ muốn thử, nhưng đến lúc này, con đường viết lách và gửi bài là con đường cô nhất định phải đi đến cùng.

Viết được một lúc, Bạch Nguyệt Quý thấy bụng có chút đói…

Cô không nhịn được cúi đầu nhìn bụng mình, rõ ràng sáng nay ăn đến ba cái bánh bao thô cơ mà! Nửa miếng thịt xông khói, Chu Dã chỉ ăn một chút, còn lại cô ăn gần hết, thế mà mới một tiếng đã lại đói rồi?

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô đành phải dậy đi lấy khoai lang hấp hồi sáng ra ăn. Ăn liền hai củ mới thấy đỡ hơn chút, rồi lại quay về tiếp tục viết bản thảo.

Viết được chừng nửa tiếng, cô dừng lại bước ra ngoài nhìn ngó, nhưng thật lòng mà nói, chẳng có gì đáng xem, khắp nơi trắng xóa một màu tuyết. Chỉ thấy ống khói nhà người khác tỏa khói, ngoài ra chẳng còn gì.

Bạch Nguyệt Quý thấy hơi thèm ăn, cô phát hiện từ sau khi mang thai, mình dễ thèm ăn hơn hẳn.

Cô cũng không kiềm chế quá, vào sau nhà mở thùng đá cắt một miếng thịt bò, lại vào gian tây lấy ít khoai tây, rồi vào bếp nhóm lửa, bắt đầu nấu món khoai tây hầm bò.

Chu Dã bị mùi thơm đánh thức, mơ màng hỏi: “Vợ ơi, em nấu gì mà thơm thế?”

Bạch Nguyệt Quý nhìn dáng vẻ ngái ngủ mơ màng của anh, bật cười: “Khoai tây hầm bò.”

Chu Dã hít hít mũi: “Không ngờ tay nghề vợ anh cũng khá phết đấy, làm anh chảy nước miếng luôn rồi.”

Bạch Nguyệt Quý thấy dáng vẻ ngây thơ của anh nhà mình thật dễ thương, không nhịn được ghé lại thơm một cái: “Sắp xong rồi, chờ chút nhé.”

Chu Dã lập tức bị thơm đến mê mẩn: “Vợ ơi, thêm cái nữa đi?”

Bạch Nguyệt Quý bật cười, ôm mặt anh thơm thêm cái, hai cái, ba cái…

Chu Dã mãn nguyện rồi mới nói: “Vợ đói rồi đúng không? Anh mang vào cho em ăn.”

“Em tự đi được, có phải không làm gì được đâu.” Bạch Nguyệt Quý xua tay.

Cô vợ đảm đang này không chỉ nấu món khoai tây hầm bò, mà còn hấp hai bát cơm trắng. Thời gian cũng vừa khớp, bưng vào nhà là có thể ăn ngay.

“Dậy ăn cơm thôi.” Bạch Nguyệt Quý gọi.

Một nồi khoai tây hầm bò to đùng cùng hai bát cơm trắng bưng lên, dù Chu Dã không định ăn trưa thì cũng bị mùi hương dụ dỗ phát thèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-36.html.]

“Thơm quá trời.” Chu Dã chan nước sốt vào cơm, lấy thêm miếng khoai tây ngấm vị thịt bò, bắt đầu ăn ngon lành.

Bạch Nguyệt Quý gắp thịt bò vào bát anh, anh còn không muốn ăn, đến khi bị cô trừng mắt mới vội giải thích: “Vợ ơi, anh ăn hay không cũng không quan trọng, ăn vào cũng không béo lên được. Quan trọng là vợ với con không thể thiếu dinh dưỡng.” Từ “dinh dưỡng” này là anh học được từ người trong thành phố.

“Mỗi mình em ăn thì chẳng thấy ngon gì cả.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã biết rõ vợ thương mình, nhưng phải nói thật, món khoai tây hầm bò này ngon đến mức không nỡ ngừng đũa.

Anh nhìn vợ ăn ngon lành như vậy, trong lòng lại thấy tiếc, mười cân thịt bò giữ lại hình như ít quá. Anh lấy hơn hai chục cân, mà chỉ để lại mười cân, còn lại đem bán hết.

Anh lời một phần, đám người bán lẻ phía dưới còn lời thêm một phần nữa.

Giá nhập là tám hào, mà bán ngoài thị trường thì hơn hai đồng, hỏi sao không nhiều người liều mình làm “một mẻ lớn”?

Cộng thêm những món khác, tiết kiệm một chút thì thu nhập mỗi ngày cũng đủ cho cả tháng ăn uống, thậm chí còn dư.

Tất nhiên đó là lúc trước, còn giờ có vợ có con, sang năm anh phải xuống ruộng làm việc kiếm điểm công, để chia được nhiều lương thực hơn.

Đang nghĩ thế thì vợ lại gắp cho anh một miếng thịt bò, Chu Dã nhìn vợ cười, há miệng ăn luôn.

Bạch Nguyệt Quý cũng không ngờ, có một ngày mình lại không hề để tâm đến nước miếng của đàn ông đến vậy, cái đũa anh dùng rồi mà cô vẫn ăn tiếp, chẳng chút ghê tởm.

Bữa cơm này đúng là ngon tuyệt. Hai vợ chồng ăn xong lại lăn lên giường nằm rúc vào nhau âu yếm.

Chu Dã cảm thấy, bây giờ thế này mới gọi là “cuộc sống”! Bao giờ mới được đến ngày ngày ăn cơm trắng, bữa nào cũng có thịt đây? Nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.

Sáng hôm sau, Chu Dã dậy từ rất sớm.

Ban đầu định đi vào thành phố một mình, nhưng giờ thì không. Cùng đi còn có Trương Xảo Muội và thím Trương, mẹ con họ vào thành phố để sắm sửa ít đồ.

“Cũng nhờ phúc của thím mới được ngồi xe lừa miễn phí của chú Đào đó.” Chu Dã ngồi lên xe, cười tít mắt nói.

Người đánh xe là chú Đào trong đội, từng là bộ đội, nhưng không được may mắn như chú Trương, không còn nguyên vẹn trở về, giờ chỉ còn một chân. Hôm nay thím Trương đặc biệt nhờ chú Đào đi một chuyến, định trả tiền, nhưng chú ấy không lấy, chú Đào với chú Trương là chiến hữu sống c.h.ế.t có nhau, con gái chú Trương sắp lấy chồng, chú Đào đưa đi một chuyến cũng chẳng sao.

“Vậy cháu phải cảm ơn chú Đào rồi.” Thím Trương cười nói.

“Chú Đào, sau này nếu chú cần cháu làm gì, cứ việc gọi nhé, đừng khách sáo.” Chu Dã cười nói với chú Đào.

Chú Đào bật cười: “Cậu lo nuôi vợ nuôi con cho tốt là được rồi.”

“Đó là chuyện đương nhiên mà.” Chu Dã cười, rồi quay sang hỏi thím Trương: “Thím vào thành phố sắm sửa gì vậy? Thật ra cháu thấy chẳng cần chuẩn bị gì đâu, sau này cũng mang hết về nhà họ Trương mà, cần gì tốn tiền làm gì.”

Lời này nói rất khéo, có chuẩn bị nhiều cũng không sao, dù sao cuối cùng cũng là của nhà gái, nhưng nếu nhà gái đem theo của hồi môn nhiều, thì bên nhà trai cũng được nở mày nở mặt.

“Lời thì đúng, nhưng Xảo Muội là gả vào nhà họ Cố, của hồi môn thì thím vẫn phải chuẩn bị cho đàng hoàng.” Thím Trương đáp.

Vì có Chu Dã và thím Trương nói chuyện dọc đường, nên không khí lúc nào cũng rôm rả, chẳng mấy chốc đã tới nơi, dù đường xa, nhưng đi trong không khí thế này thì thấy nhanh vô cùng.

Ngay cả Trương Xảo Muội cũng phải thầm cảm thán: chắc chỉ có Bạch trí thức là chịu nổi cái miệng nói không ngừng nghỉ của Chu Dã thôi nhỉ?

Hẹn thời gian quay về xong, Chu Dã lập tức đến bưu điện, theo địa chỉ mà vợ anh đưa cho, gửi bản thảo đi.

Gửi bản thảo cũng mất tiền, nhưng Chu Dã chẳng để tâm.

Chỉ mong bản thảo của vợ được chọn, tiền nhiều hay ít anh không quan trọng, điều quan trọng là có thể tiếp thêm lòng tin cho cô.

Vợ anh đặt kỳ vọng rất lớn vào cuốn sách lần này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận